Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 12:

Tuyết Nhi lè lưỡi về phía Lục Ngạn:

“Chú không nhìn thấy bao giờ hả? Có một con đó, tối qua vừa mới xuất hiện ạ.”

Nói rồi chạy như bay, biến mất sau ngã rẽ hành lang.

Đinh Mục liếc mắt về phía lão đại của mình.

Lục Ngạn bị châm chọc, không những không tức giận còn thấy cái kiểu xù lông kia của Tuyết Nhi thật đáng yêu. Anh phất tay, ý bảo Đinh Mục lui ra rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho bạn mình.

“Còn thuốc không?”

“Bệnh của cậu lại tái phát?”

“Ừ, còn suýt chút nữa ăn thịt một chú cún con.”

“Nghiêm trọng như vậy?”

Bác sĩ không hiểu ẩn ý trong lời này của Lục Ngạn, cho rằng bệnh tình chuyển biến xấu nên vội vàng nói:

“Buổi tối tôi xong việc sẽ ghé qua chỗ cậu.”

“Không cần đâu, có thuốc ức chế thì gửi cho tôi.”

“Nhưng mà nếu chẳng may cậu thật sự ăn thịt chó thì sao? Ăn sống à? Còn nữa, nhà cậu nuôi chó từ bao giờ?”

Trong đầu Lục Ngạn bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tuyết Nhi, anh nói:

“Mới nuôi dạo gần đây, có hứng thú thì ghé qua xem đi.”

“Được rồi, để tôi xem là giống chó gì. Tối nay tôi mang thuốc qua chỗ cậu.”

“Cảm ơn.”

Lục Ngạn nói xong ngắt điện thoại, sau đó trở về phòng thay quần áo chuẩn bị đến công ty.

Ngoài sáng, anh chỉ là một chủ tịch công ty vận tải bình thường.

Trong bóng tối, Lục Ngạn là lão đại của băng Huyết Phượng tọa trấn một phương, chuyên buôn bán vũ khí.

Mỗi ngày anh đều rất bận rộn, buổi sáng căng thẳng, buổi tối càng căng thẳng hơn.

Khi chiếc áo ngủ đơn giản trên người rơi xuống, cơ bắp săn chắc hiện ra trong gương, trên ngực có một vết sẹo dài vắt ngang qua, nhìn hơi đáng sợ.

Anh đưa tay vuốt ngang vết sẹo sần sùi, thầm cảm thán đã lâu như vậy, vết thương vẫn còn dữ tợn.

Sau đó, anh sờ lên vết cắn mà tối hôm qua Tuyết Nhi để lại, không kìm được, khóe môi hơi cong nhẹ.

Trong cuộc sống buồn chán tẻ nhạt của anh dường như đã xuất hiện chút niềm vui rồi.

Lục Ngạn đến công ty trong khi Đinh Mục chịu trách nhiệm đưa Tuyết Nhi ra ngoài để tham thú xung quanh thành phố và đổi tiền từ đống trang sức cô bé mang theo bên mình.

Dừng lại ở trước một tiệm cầm đồ, khi nhìn thấy vòng ngọc phỉ thúy và ngọc lục bảo đắt đỏ mà Tuyết Nhi móc ra từ trong balo, khuôn mặt nghiêm nghị của Đinh Mục cũng hơi thay đổi.

“Đúng như lời đồn, cháu rất được Hồ Đông yêu thương nhỉ?”

“Sao chú lại nói thế ạ?”

Vì cô được mua cho rất nhiều trang sức sao?

“Cháu có biết mấy món này giá trị cao lắm không?”

“Cháu biết, cho nên mới mang đi bán…”

Nhìn mặt Tuyết Nhi là hiểu, cô bé không biết về giá trị của ngọc cổ chút nào.

Đinh Mục nói:

“Nghe này, mấy thứ như vòng ngọc cổ rất đáng tiền, hơn nữa người làm ra vòng ngọc có thân phận không nhỏ, cháu mang đi bán đấu giá sẽ tốt hơn.”

“Vậy thì không được.” Cô lập tức lắc đầu: “Bán rồi, chú Đông sẽ tìm thấy cháu.”

“Cháu định bỏ nhà đi thật à?“

Tuyết Nhi nhớ đến những tin tức tối qua đọc được, lòng nặng trĩu:

“Vâng.”

Bây giờ có trở về thì được cái gì, để làm gì chứ?

Từ lúc chú Đông bênh vực người phụ nữ kia và không tin tưởng lời nói của cô thì cô đã triệt để thất vọng rồi. Hơn nữa, sống chung với một người luôn giả ngây giả dại như vậy mệt mỏi biết chừng nào, luôn phải đề phòng người ta hại mình.

Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có nếp nhăn của Đinh Mục, thấy ông chú chau mày suy nghĩ gì đó, cô hỏi:

“Chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Chú mới 36 thôi.”

“Vậy còn chú Ngạn thì sao?”

Cô chỉ là tùy tiện hỏi, không ngờ Đinh Mục lại trả lời thật:

“Năm nay 33 tuổi nhưng chưa từng yêu ai bao giờ, cháu nghe thôi, đừng nói trước mặt lão đại đấy.”

“Nói vậy, chú ấy ế?”

Đường về não Tuyết Nhi khá đơn giản, 33 tuổi còn chưa yêu thì chính là ế.

Đinh Mục sợ hãi nhìn quanh, dù biết Lục Ngạn không thể nào xuất hiện ở chỗ này nhưng vẫn hơi lo lắng:

“Không phải ế, mà lão đại của chú chưa tìm được người phù hợp. Ở độ tuổi này chọn bạn gái phải rất cẩn thận.”

Thật ra là do tính chất công việc của Lục Ngạn quá nguy hiểm, mấy năm nay vừa mới thả lỏng được một chút, chứ ba năm đổ về trước liên tục bị ám sát, thời gian đâu mà yêu đương.

Nếu Lục Ngạn yêu, vậy anh đã tự tạo ra thêm điểm yếu cho mình.

Tuyết Nhi nghe chữ được chữ mất, vẫn đinh ninh trong đầu một chuyện, Lục Ngạn ế.

Vừa già vừa ế.