Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 11:

Khi Tuyết Nhi mò ra tới cửa, phía sau lưng bỗng truyền tới giọng nói trầm thấp từ tính, rất êm tai:

“Xin lỗi.”

Tuyết Nhi xoay người lại, nhớ đến việc vừa rồi bị bóp cổ thì hơi cáu bẳn:

“Không sao, chú bị bệnh mà, cháu luôn được dặn là kính già yêu trẻ, phải thông cảm cho người già một chút.”

Chữ “già” được nhấn mạnh bằng giọng bụng, sau đó, cô bé mặc đồ ngủ thỏ trắng nện từng bước nặng nề đi ra ngoài.

Lục Ngạn đưa tay nhéo nhéo trán, không nghĩ tới sau hai tháng dài hết bệnh thì lại tái phát. May mà mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát.

Vừa nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy bắp tay hơi nhói lên.

Cúi đầu nhìn xuống, một dấu răng đều như bắp hiện ra trên làn da màu đồng khỏe mạnh, xung quanh vết cắn còn dính một chút nước bọt.

Lục Ngạn: “...”

Hắn không biết nói gì, âm thầm gán cho Tuyết Nhi cái danh chó con.

“Cắn cũng rất đau đấy.”

Vừa mới lẩm bẩm xong, cửa phòng lại mở ra thêm lần nữa.

Tuyết Nhi xuất hiện trước mắt anh, cô bé lon ton đi vào, không biết là định làm gì.

Lát sau, cô bé ngồi xuống trước người anh, đưa tay sờ soạng dưới gầm giường, kéo ra một chiếc dép bông màu hồng, bên trên còn đính hai cái tai thỏ.

Tuyết Nhi đeo nó vào một bên chân trần của mình.

Vừa rồi trong lúc hoảng hốt rời đi, cô quên nhặt chiếc dép đáng thương rơi trong phòng của Lục Ngạn.

Sau khi nhặt xong đồ, cô lại lạch bạch chạy đi.

Lần đầu tiên có một người phụ nữ tiến vào phòng của Lục Ngạn mà còn tự tiện như thể đang đi vào phòng mình như thế, anh sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu, bất lực lắc đầu.



Sáng hôm sau, khi Lục Ngạn còn mặc quần áo ngủ dùng bữa thì không cẩn thận để lộ vết cắn ra trước mắt Đinh Mục.

Phản ứng đầu tiên của tên này là trợn trừng mắt:

“Lão đại, Lục tổng của tôi, tay ngài… Đây là con chó nào?”

Hắn vừa mới hỏi xong liền phát hiện có một ánh mắt bất thiện bắn về phía mình, Tuyết Ninh ngồi ở đối diện Lục Ngạn như thường lệ, đang trừng hắn, hận không thể lao tới cắn hắn một cái.

“...”

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hắn bỗng cảm thấy trong không khí có gì đó ái muội?

Lục Ngạn vẫn bình tĩnh dùng bữa, không nói lời nào, cũng không nhìn thẳng vào Tuyết Nhi.

Cô bé này bây giờ sống ở biệt thự của anh, xem nhà anh như nhà mình, thậm chí có xu hướng trở thành một nhân vật quan trọng.

Không hiểu tại sao, mọi người luôn dành cho cô bé sự ưu ái nhất định.

Ví dụ như, việc được ngồi chung bàn ăn cơm cùng Lục Ngạn.

Mỗi một món đều là sơn hào hải vị được chế biến kỹ càng bởi đầu bếp năm sao, người bình thường căn bản không ăn nổi. Nhưng mà trước đây ở cùng với Hồ Đông, Tuyết Nhi sớm quen rồi.

“Cháu no rồi.” Cô bé ăn xong thì đứng lên đi trước, được mấy bước thì quay đầu lại, nhìn Lục Ngạn một cái, lại nhìn sang chỗ Đinh Mục.

“Chú Mục, hôm nay chú dẫn cháu đi tiệm cầm đồ được không ạ?”

“Hả? Sao? Để làm gì?”

“Cháu có mấy thứ cần bán, sau khi bán xong là giàu rồi, cháu có thể tự lo cho mình.”

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Tuyết Nhi, Đinh Mục cho rằng dù cầm trên tay mười tỷ, con bé cũng không sống nổi quá một năm…

Đây là bộ dạng của tiêu thư nhà giàu chưa trải sự đời, luôn có niềm tin vào cuộc sống, chưa bao giờ chịu thiệt thòi ở bên ngoài.

Kể cả khi bị bắt cóc mang về Lục gia thì sau tất cả, cô bé vẫn có thể xoay mình biến thành bộ dáng không sợ trời không sợ đất như hiện tại.

Lục Ngạn nhếch mày nhìn cô bé:

“Có tiền rồi thì nhóc định làm gì?”

“Cháu chuyển ra ngoài, vả lại cháu cũng định nộp hồ sơ xin vào đại học nữa, không thể cứ ở nhà mãi được. Ở đây đi dạo vào ban đêm quá nguy hiểm, nói không chừng đang ngơ ngác thì bị một con sói từ đâu lao ra ngoạm vào cổ ạ.”

Những lời này Đinh Mục nghe cái hiểu cái không:

“Ở đâu ra sói, nhóc con, Lục gia an ninh cực kỳ tốt.”

Tuyết Nhi lè lưỡi về phía Lục Ngạn:

“Chú không nhìn thấy bao giờ hả? Có một con đó, tối qua vừa mới xuất hiện ạ.”

Nói rồi chạy như bay, biến mất sau ngã rẽ hành lang.

Đinh Mục liếc mắt về phía lão đại của mình.

Lục Ngạn bị châm chọc, không những không tức giận còn thấy cái kiểu xù lông kia của Tuyết Nhi thật đáng yêu.