Những hình ảnh thân thiết của Hồ Đông với Na Na tràn ngập trên mạng xã hội, dưới bình luận đều khen họ đẹp đôi, là trai tài gái sắc.
Tuyết Nhi không khóc nữa, chỉ thấy lòng nặng trĩu:
“Biết rõ không thể, vậy mà vẫn cố chấp thích…”
Cô rút sim điện thoại ra, tắt điện thoại rồi cầm lấy áo khoác, mở cửa ra ngoài đi dạo.
Hôm nay tròn ba ngày kể từ khi cô ở lại Lục gia.
Lục Ngạn rất tốt, cho cô chỗ ăn chỗ ở, cũng giữ bí mật với Hồ Đông như đã hứa.
Nhưng khi cô hỏi thêm về mối quan hệ của hai người, chú ấy luôn không nói gì.
Đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, Tuyết Nhi dạo quanh vài vòng đã thấy run. Cô định trở lại phòng thì bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng đen đang lượn lờ, sợ tới mức hét lên:
“Á! Trời ơi!”
Sau khi nhìn kỹ, cô tức giận nói:
“Nửa đêm nửa hôm chú mặc đồ ngủ màu trắng ra ngoài, định dọa ai vậy? Sợ muốn chết!”
Là chú Ngạn!
Tuyết Nhi thấy đối phương cứ đứng im thì nhích từng bước lại gần:
“Chú Ngạn?”
Cô khẽ gọi một tiếng, lại là sự im lặng kéo dài.
Sau đó, người đàn ông bỗng nhiên tiến về phía cô, hai ba bước đã tiếp cận được cô.
Cơ thể cao lớn ôm chầm lấy Tuyết Nhi, cô giật mình, nói:
“Chú làm cái gì vậy? Buông ra!”
Người đàn ông ôm ngày càng chặt hơn, không cho cô nhúc nhích, miệng lẩm bẩm gì đó.
Tuyết Nhi đờ cả người:
“Mẹ ơi, đừng nói là chú bị mộng du đấy? A! Này, buông cháu ra!”
Cô gái nhỏ bị người đàn ông ôm trong lòng, kéo xềnh xệch về phòng.
Lục Ngạn trong trạng thái mất đi ý thức đã ôm lấy Tuyết Nhi như một con gấu bông vậy, cô bé 18 tuổi yếu ớt không thể nào chống lại một người đàn ông trưởng thành như anh, bị kéo vào trong phòng.
Trên người Lục Ngạn có mùi đàn hương khác biệt so với mùi nước hoa tinh tế của Hồ Đông, hai người hai trường phái hoàn toàn đối lập.
Tuyết Nhi khịt mũi, không thích chút nào.
Mắt thấy chiếc giường ngày càng gần, tim cô đập nhanh đến nỗi mặt mày dần đỏ lên.
Cô vừa giãy dụa vừa gọi:
“Chú Ngạn, chú mà còn như vậy nữa là cháu cắn đó!”
Cô mặc kệ đấy, tất cả đều là lỗi của Lục Ngạn nên khi tỉnh dậy, nếu chú ấy nổi giận thì cô cũng không chịu trách nhiệm cho việc này!
“A!”
Tuyết Nhi há miệng, đang định cắn cho Lục Ngạn tỉnh giấc thì cơ thể bỗng bị nhấc bay lên. Người đàn ông ném cô lên giường như ném một cái gối ôm, ngã phịch xuống, đầu óc cô lập tức quay cuồng.
Sau đó còn chưa đợi cho cô phản ứng lại, vị trí bên cạnh trũng xuống, cơ thể cao lớn kia đã áp sát cô.
Cánh tay săn chắc của Lục Ngạn ôm eo Tuyết Nhi, chân dài gác lên người cô.
Đúng thật anh đang xem cô bé này là một cái gối ôm. Trong mơ màng, anh cảm thấy cái gối hôm nay đặc biệt mềm và thơm.
Tuyết Nhi tức giận ngọ nguậy:
“Nặng quá đi mất!”
Cô bị lọt thỏm vào giữa cái ôm của người đàn ông, không nhúc nhích nổi. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể dùng hạ sách ban nãy.
Há miệng, nhắm ngay cánh tay săn chắc của anh mà cắn thật mạnh.
Rốt cuộc thì hành động này đã có tác dụng, Lục Ngạn bị giật mình bật người dậy, sau đó khi phát hiện ra trên giường còn có ai đó khác, anh phản ứng cực kỳ nhanh vươn tay ra, túm lấy cổ của đối phương.
Đây gần như là phản xạ có điều kiện, động tác cực kỳ nhanh. Lực tay của Lục Ngạn rất lớn, những sợi gân xanh trên cánh tay đều gồ lên cùng một lúc. Tuyết Nhi “ưm” một tiếng, bị ấn lún vào chiếc giường mềm mại.
Trong bóng tối và sự yên tĩnh, thanh âm rất nhỏ này của cô phá lệ rõ ràng.
Lục Ngạn còn tưởng là sát thủ nhưng vừa nghe thấy giọng của Tuyết Nhi liền buông tay ra, vội vàng đi bật đèn lên.
Cô gái nhỏ nửa nằm nửa ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầu tóc cũng rối bù như vừa trải qua một cuộc vật lộn.
Ánh mắt của Tuyết Nhi khi nhìn Lục Ngạn đã có chút thay đổi, mang theo vài phần sợ hãi.
Vừa nãy cô còn tưởng mình bị bẻ gãy cổ rồi!
Người đàn ông nhíu mày:
“Sao lại vào đây?”
Tuyết Nhi đưa tay vuốt vuốt cổ, tức giận quắc mắt:
“Chú còn hỏi? Chẳng lẽ chú không biết bản thân mắc bệnh à?”
“Bệnh?”
Khi nghe cô nói vậy, Lục Ngạn thoáng cái đã biết là chứng mộng du của hắn tái phát.
Ở bên ngoài ai cũng đồn đại lão đại của băng Huyết Phượng luôn luôn lạnh lùng sát phạt, bên trong lại có rất nhiều bí mật khó nói. Một trong số đó là căn bệnh mộng du này của anh.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Ngạn trở nên âm trầm, anh nhìn cô gái nhỏ đang co rúm trên giường, hé miệng, muốn nói lại thôi.
Tuyết Nhi run run bò về phía cạnh giường, trượt xuống, vừa nãy dọa cô bay mất hồn vía rồi.
Cô luôn biết bạn bè của chú Đông không ai bình thường, nhưng mà bất thường như vậy thì mới thấy lần đầu.
Khi Tuyết Nhi mò ra tới cửa, phía sau lưng bỗng truyền tới giọng nói trầm thấp từ tính, rất êm tai:
“Xin lỗi.”