Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 18

“Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

Đại khái Lục Ngạn muốn nói rằng ở đây sẽ không xảy ra chuyện mà cô bé lo sợ.

Đôi mắt to tròn của Tuyết Nhi chớp liên tục mấy cái, sau đó hỏi:

“Chú có hứng thú với đàn ông ạ?”

Câu hỏi vô tri ngây thơ của cô bé như một cây búa tạ nện thẳng vào người Lục Ngạn, sắc mặt anh trở nên âm trầm.

Tuyết Nhi dường như cũng nhận ra mình vừa mới hỏi hớ, vội vàng nhe răng cười, bộ dáng xun xoe lấy lòng anh:

“Chú đừng giận, cháu chỉ hỏi chơi thôi ạ.”

Thế nhưng trong suy nghĩ của Tuyết Nhi, ấn tượng về anh chỉ gói gọn trong mấy chữ già còn ế, không thích phụ nữ.

Lục Ngạn nhìn cô bé vui vẻ ăn cơm, bất giác cũng nở nụ cười. Mỗi lần đối diện với nhóc con này thì anh lại cảm thấy bản thân bất lực đến lạ, một câu nói tùy tiện của cô bé có thể chọc anh khó chịu, cũng có thể chọc anh vui.

Người đàn ông cẩn thận đẩy đĩa thịt bò đến gần cô khi thấy cô có vẻ thích ăn, Tuyết Nhi hơi gầy so với tiêu chuẩn của anh. Dáng người cô bé mảnh khảnh và có chút thấp bé, trời nắng thì còn tốt, trời mưa liệu có bị gió thổi bay không?

“Ăn nhiều một chút.” Lục Ngạn cẩn thận gắp thức ăn cho cô bé. “Sau này nếu thích món nào đó, cháu có thể nói với tôi.”

“Cảm ơn chú, bao ăn còn bao ở nữa, chú tốt bụng quá chừng, đúng là bạn tốt của chú Đông, he he.”

“...”

Khóe miệng Lục Ngạn khẽ giật.

Anh thật sự không thích người khác nhắc đến Hồ Đông trước mặt mình theo cách này.

Tuyết Nhi nhìn người đàn ông đang ăn ở phía đối diện, từ tốn tao nhã, trái ngược với sự thoải mái tùy tiện của cô.

Nhai nốt miếng thịt cuối cùng trong bát, Tuyết Nhi mới dám hỏi:

“Chú Ngạn, cháu có đến công ty chú chơi được không?”

“Đó không phải nơi để chơi…”

Nói còn chưa hết câu, Lục Ngạn đã trông thấy cô bé 18 tuổi đối diện hơi ngước mắt lên nhìn mình, đôi môi hồng hào mím chặt lại, mắt long lanh đáng thương.

Như cún con đang cầu xin chủ nhân mình vậy.

Lời ra khỏi miệng lập tức biến thành:

“Nhưng tham quan một chút vẫn được.”

Cho nên ngày hôm đó, mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Ngạn dẫn theo Tuyết Nhi đi làm.

Dì giúp việc đứng ôm cây chổi cảm thán:

“Lục tổng như đang chăm con ấy nhỉ?”

Chú làm vườn cũng gật đầu đồng ý, nhìn từ bên ngoài vào, hai người họ giống cha con thật.

Lục Ngạn lớn hơn Tuyết Nhi 15 tuổi, mà khuôn mặt của cô bé chỉ to hơn nắm tay một chút, ngũ quan xinh đẹp mang theo cảm giác trẻ con, nếu mặc váy ngắn, lại thắt thêm hai bím tóc thì mọi người còn cho rằng cô vẫn là học sinh lớp 10.



Công ty của Lục Ngạn là tòa nhà cao 50 tầng ở trung tâm thành phố, vị trí địa lý nổi bật vô cùng, có những người cả đời cũng không thể mua nổi nửa mét đất.

Tuyết Nhi đã từng đến công ty của Hồ Đông chơi vài lần, so ra hai bên đều không thua kém gì nhau, khác biệt duy nhất là từ cổng công ty vào đến cửa lớn trồng rất nhiều cây anh đào.

Mùa xuân, gió thổi những cánh hoa bay tán loạn trên không, rơi xuống lòng bàn tay của Tuyết Nhi.

Cô nắm chặt lấy nó, bỗng nhiên nhớ đến lời mà đám bạn học từng nói.

Truyện đăng miễn phí trên fb của tui, chính chủ, không đăng tại các nơi khác, DiệpBạch(Yue)

Nếu bắt được cánh hoa anh đào rơi và ước gì đó, điều ước sẽ thành sự thật.

Tuyết Nhi nhắm mắt lại.

Cô ước gì mình có thể buông bỏ tình cảm với chú Đông và bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn, đây là điều tốt nhất cho tất cả bọn họ.

Chú ấy không khó xử, cô không đau lòng, Na Na không còn phiền muộn.

Sau lưng Tuyết Nhi vang lên giọng nói trầm thấp mà từ tính dễ nghe:

“Làm gì vậy?”

“Cháu đang bắt cánh hoa anh đào rơi, chú biết truyền thuyết về việc này không?”

“Không biết.”

Lục Ngạn nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô đang nâng một cánh hoa mỏng manh, thầm nghĩ đây là trò trẻ con.

Truyện đăng miễn phí trên fb Diệp Bạch (Yue) nha mọi người ơi.

Thế nhưng Tuyết Nhi lại đột nhiên nắm lấy tay anh.

“Chú thử đi, biết đâu thành sự thật? Cũng đâu mất cái gì đúng không?”

Cô bé cười híp cả mắt, tay cô rất mềm, da thịt mịn màng như em bé đối lập với sự thô ráp và chai sạn từ tay anh.

Tuyết Nhi dùng cả hai tay sờ soạng khắp tay Lục Ngạn, bắt anh xòe tay ra rồi nói:

“Nhiều vết chai thật, chú không dưỡng tay hả?”

“Không.” Anh nhàn nhạt đáp, muốn rụt tay về nhưng không được.

Tuyết Nhi lôi kéo tay anh, nói:

“Chú chờ chút!”

Cô bé vặn người ra sau lục tìm trong ba lô thứ gì đó, lát sau lôi ra một tuýp kem dưỡng màu hồng.

Lục Ngạn đứng im tại chỗ, nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô bé khi bôi cái thứ trắng trắng dinh dính kia lên tay anh.

“Chú xoa đi.” Tuyết Nhi nhìn anh mong chờ, thấy anh im lặng, tưởng anh không biết phải làm thế nào, cô bé chủ động xoa khắp bàn tay anh.

Da thịt hai người tiếp xúc gần gũi mang theo một luồng nhiệt vô hình, Lục Ngạn chỉ có thể để mặc cho cô bé xoa nắn từng ngón tay anh.

Truyện đăng miễn phí trên fb Diệp Bạch (Yue) nha mọi người ơi.

“Như vậy nè, cháu có nhiều kem dưỡng tay lắm, về nhà sẽ cho chú mấy chai nhé? Dù là đàn ông thì cũng nên chú ý chăm sóc bản thân, nếu không, sau này có bạn gái thì chú coi chừng bị bạn gái chê đó.”

“Con gái không thích tay đàn ông có vết chai sao?” Anh vô thức hỏi.

“Nắm vào đau chết, ai mà thích chứ?”

Lục Ngạn nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của cô, không biết từ lúc nào, một cánh hoa đào khác đã rơi vào trong đó.

“A, ôi, cho chú.”

Tuyết Nhi vội vàng thả nó qua cho Lục Ngạn rồi nói:

“Chú ước nhanh đi rồi còn vào.”

Gió xuân man mát thổi qua những tán cây anh đào, mái tóc đen nhánh của Tuyết Nhi cũng tung bay.

Lục Ngạn không thể khống chế bản thân nhắm mắt lại, ước một điều ước.

Làm xong, tự anh thấy mình quá trẻ con liền vứt vội cánh hoa kia đi rồi nói:

“Đi thôi.”

“Chú ước gì thế?”

Tuyết Nhi đuổi theo sau anh, ngọt ngào gọi:

“Chú Ngạn?”

Người đàn ông đưa tay xoa xoa đầu cô:

“Bí mật.”