Lệnh Cuối Xuân

Chương 23: Ván cờ

Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)

Trong mấy đứa con của Vương thị, chỉ có Vương Mậu là ở Trường An, Thích thị đã sớm giao chuyện của nhà Tư Mã cho nàng đi làm. Vương Mậu tất nhiên biết mẫu thân muốn làm thật tốt chuyện hôn nhân của Huy Nghiên, nay Tư Mã Dung tự mình tới cửa đến báo cho nàng biết ngày cầu hôn, Vương Mậu vô cùng vui mừng.

Chuyện kế tiếp, chẳng có liên quan mấy tới Huy Nghiên. Vương Mậu khách khí bàn bạc với Tư Mã Dung chuyện bà mối, theo như lời Tư Mã Dung nói, hai nhà vốn đã thân mật, chuyện gì cũng đều dễ nói chuyện, không bao lâu, đã quyết định xong.

Cha con Tư Mã thị cũng không nán lại lâu, hàn huyên một lúc thì Tư Mã Dung dẫn Tư Mã Giai cáo từ. Mọi người đi đưa tiễn, Vương Mậu cùng Chu Tuấn một người bên trái một người bên phải, vừa trò chuyện với Tư Mã Dung vừa đi ra ngoài, để Huy Nghiên cùng Tư Mã Giai ở lại đằng sau.

Tất nhiên hai người biết là vì sao, nhìn nhau, Huy Nghiên thấy ánh mắt Tư Mã Giai, thẹn thùng cười cười.

“Đoan ngọ nàng không định vào cung ư?” Tư Mã Giai hỏi.

Huy Nghiên không thể nói thật cho hắn biết, đành phải nói, “Tất nhiên là muốn ở lại, nhưng mẫu thân dã dặn phải về Hoằng Nông trước tết Đoan ngọ.”

Tư Mã Giai gật đầu, nói, “Đây đúng là ngày tết Đoan ngọ đầu tiên sau khi nữ quân về Hán, Thích phu nhân yêu thương nữ quân như thế, mong nữ quân trở về cũng là lẽ thường.”

Huy Nghiên thấy nhẹ lòng, cảm thấy nghe Tư Mã Giai nói chuyện thật thoải mái.

“Phủ quân cũng muốn nhập cung ăn canh Kiêu ư?” Huy Nghiên hỏi.

Tư Mã Giai cười khổ, “Ta không giống như phụ thân có thể giả bệnh xin nghỉ, canh Kiêu là triều đình ban thưởng, há có thể không đi.”

Huy Nghiên nhìn hắn, cũng mỉm cười. Trước đây Vương Triệu cũng không thích mấy cảnh nghi lễ kia, bảo là những ngày lễ tốt như thế, còn không bằng ở trong nhà đọc hai quyển sách. Nhưng nàng cùng mẫu thân, các tỷ muội đều thích đi, ngắm hoa trong Cung Uyển, còn có thể nhìn thấy các bạn cùng lứa tuổi, nhìn xem ai mặc quần áo đẹp, nghe chuyện nhảm đồn đãi lung tung. Đối với Huy Nghiên mà nói, điều nàng mong đợi nhất đó là có thể gặp được Tư Mã Giai, tưởng tượng hắn nói chuyện với nàng, sau đó hắn mời nàng đi tản bộ.

… Nếu như Trẫm không phải Hoàng đế, khanh có thích Trẫm không?

Không hiểu sao câu nói kia lại hiện lên trong đầu, Huy Nghiên đột nhiên hoảng hốt.

“Nữ quân?” Tư Mã Giai nhìn nàng, vẻ mặt thân thiết, “Hình như hôm nay nữ không khỏe?”

Huy Nghiên bình thường lại, áy náy nói, “Vâng… Hình như là lúc nãy ra khỏi cửa bị trúng gió.”

Tư Mã Giai hỏi: “Có cần mời thái y không?”

Huy Nghiên vội nói: “Không cần đâu, thϊếp không sao cả.”

Tư Mã Giai mỉm cười, không nói nữa.

Chẳng bao lâu, mọi người đi đến trước cửa, ai cũng thi lễ chào tạm biệt.

“Đáng tiếc tết Đoan ngọ nữ quân không ở Trường An.” Tư Mã Dung nhìn Huy Nghiên, tiếc nuối mỉm cười nói, “Nhớ năm đó, phu thê ta và phu thê Vương huynh cùng đi ngắm hoa, nữ quân tự mình chia canh cho ta, còn ca hát vũ đạo, ta cùng phụ nhân vui vẻ thật lâu.”

Mọi người đều kinh ngạc, cười rộ lên, Huy Nghiên thẹn thùng.

“Công Đài, đó là chuyện năm nào rồi ấy nhỉ? Bây giờ Huy Nghiên không còn biết ca hát múa nhảy nữa rồi.” Vương Mậu cười nói.

“Hử? Àh!” Tư Mã Dung giật mình hiểu ra, vỗ vỗ đầu của mình, “Quả thật là thế, khi đó nữ quân mới sáu, bảy tuổi!”

Mọi người lại cười một trận, Tư Mã Dung cùng Tư Mã Giai cáo từ, lên xe mà đi.

***************

“Muội thật sự muốn quay về Hoằng Nông trước Đoan ngọ ư?” Sau khi tiễn bước cha con Tư Mã thị xong, Vương Mậu hỏi Huy Nghiên.

“Vâng.” Huy Nghiên thưa.

“Khi nào đi?”

“Tố Kiêm đến Trường An thì đi.”

Vương Mậu có chút tiếc nuối: “Ban nãy Tư Mã Công nói chuyện kia chính là muốn muội ở lại. Muội sẽ vào cửa nhà họ, bên trên có cô có cậu, có Tư Mã Công, ở chung với ông ấy nhiều cũng tốt.”

Huy Nghiên nói: “Nhưng nương muốn muội trở về…”

Nàng nhắc tới Thích thị, Vương Mậu không dám nói thêm gì nữa, mới chịu tránh ra, chợt nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi, lúc muội tới phủ Đại Hồng Lư, không lâu sau đó Lý Tích tới đây. Nhưng ta nói muội tới phủ quan rồi, hắn liền thôi, nhưng có để lại thư cho muội này.” Dứt lời, lấy một mảnh thẻ tre từ trong tay áo ra, đưa cho Huy Nghiên.

Huy Nghiên nhìn nhìn, chỉ thấy phía trên hắn ghi chỗ ở của hắn ở Trường An, nói nếu Huy Nghiên muốn tìm hắn thì cứ truyền tin tới nhà của hắn.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Huy Nghiên gần như quên mất chuyện của Lý Tích.

Vương Mậu thấy nàng mỏi mệt, bảo, “Muội nên nghỉ đi, ngày khác đi cũng được mà.”

Huy Nghiên nhìn sang sắc trời, lắc đầu.

Mặc dù trong lòng đang rối rắm, nhưng Huy Nghiên hiểu rõ bản thân mình. Càng là những lúc như vậy, thì nàng càng không thể nhàn rỗi, còn không bằng đi gặp Lý Tích một lát, làm chuyện mình thích một lần, có lẽ tâm trạng cũng sẽ tốt lên.

“Không cần đâu, muội sẽ đi ngay bây giờ.” Huy Nghiên dứt lời, đi tới trước gương đồng chải đầu, sau đó ra khỏi cửa.

Nơi ở của Lý Tích rất đơn giản, không cách Huy Nghiên xa mấy. Huy Nghiên không để cho người hầu truyền tin thông báo, trực tiếp đi vào nhà hắn.

Thấy Huy Nghiên đi tới, Lý Tích rất kinh ngạc. Chỗ ở của hắn thật đơn sơ, sân không lớn, lại có mười mấy người. Huy Nghiên nhìn lại, là mấy người lương thiện nàng đã gặp lần trước – đám người Ngô Đô, có người Hán, có người Hồ, có lẽ đều là người làm việc trong thương đội của Lý Tích.

Thấy bọn họ kinh ngạc, Huy Nghiên cũng biết là do mình tùy tiện đến nhà có vẻ hơi thất lễ, ngượng ngùng, nói với Lý Tích, “Lý Quân, gần đây có chỗ nào thuận tiện cho việc bàn bạc không?”

Lý Tích lại cười, quay đầu dùng tiếng Hồ nói vài câu với mọi người, mọi người cười rộ lên.

Ngô Đô dùng tiếng Hán nửa đời mình, nói: “Vương nữ quân, chỗ này của chúng tôi mặc dù đơn sơ, nhưng có rất nhiều hạch đào, cả nho khô nữa! Còn tốt hơn bên ngoài ấy chứ, dù sao nữ quân cũng không uống rượu!”

Mấy người kia cũng gật đầu đồng ý như thế, chẳng bao lâu sau, đã có người bưng đĩa hoa quả khô ra, có vài thứ, Huy Nghiên chỉ thấy ở Hung Nô.

Thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Huy Nghiên cũng không tiện từ chối, cười cười, ngồi xuống cùng bọn họ.

Mọi người biết Huy Nghiên là người cho bọn hắn ba con lạc đà, còn hợp tác bán hàng với bọn hắn, cho nên vây quanh ở bên cạnh, tò mò nhìn nàng.

Huy Nghiên bị nhìn chằm chằm nên hơi ngại, nhìn Lý Tích.

Lý Tích cười cười: “Bọn họ đều là bạn của ta từ Tây Vực đến, đừng thấy bọn họ cười ngây ngây ngô ngô, lúc gặp đạo tặc thì cực kỳ nghiêm túc, chúng ta vào sinh ra tử mấy năm, thân thiết như huynh đệ. Nữ quân bàn chuyện với ta, cứ nói đừng ngại, không cần gạt bọn họ.”

Huy Nghiên kinh ngạc. Nàng cứ tưởng rằng thương lữ này giống như các nơi khác, Lý Tích là chủ nhân, những người khác chỉ là hắn gọi tới giúp đỡ, nói như vậy, xem ra không phải.

Một khi hắn đã nói như thế, Huy Nghiên cũng không khách khí nữa, nói ra những vấn đề mình suy nghĩ hai ngày nay. Lý Tích cùng mọi người đều là người đi buôn hàng nhiều năm, từ nhập hàng đến buôn hàng, các giai đoạn rõ như lòng bàn tay, cho nên thảo luận với Huy Nghiên cũng thẳng thắn.

Hai bên từng hợp tác một lần, coi như là thuận lợi, lần này măc dù lợi tức nhiều một chút, nhưng lại không có chướng ngại gì nhiều cả. Nói tới tiền vốn Tố Kiêm thì Lý Tích vẫn kiên trì muốn gánh vác năm phần. Huy Nghiên biết hắn hành động như thế, là vì vẫn sợ Triệu Hồ quấy rối, thuyết phục nàng không bán hàng cho Lý Tích. Lần trước Vương Mậu nói Lý Tích từng hỏi thăm lai lịch Tố Kiêm, nghĩ đến cũng là vì lý do này, sợ một khi Huy Nghiên đổi ý, hắn sẽ trực tiếp đi nhập hàng. Ai cũng đều có lòng phòng bị, nếu Lý Tích không cực kỳ tín nhiệm nàng, thì Huy Nghiên cũng không bắt buộc, dù sao việc này có lợi mà không có hại, cho nên nàng nhận lời.

Không lâu sau, nội dung khế ước đã được định ra, hai bên đều không có ý kiến gì.

“Khi nào Tố Kiêm tới Trường An?” Đưa Huy Nghiên lên xe, Lý Tích hỏi.

Huy Nghiên tính tính ngày, nói, “Trong vòng 5 ngày.”

Lý Tích nhìn nàng, không hỏi tiếp, lại có chút ý sâu xa, “Bên cạnh nữ quân, cũng có rất nhiều nữ quân xuất thân là nữ tử kinh thương vơ vét của cải sao?”

Huy Nghiên trả lời, “Chỉ có một mình ta.”

“Như vậy à.” Lý Tích gật đầu, cười cười, “Chẳng trách. Ở đất Hồ, người như nữ quân cũng không nhiều.” Dứt lời, vái chào nàng, rồi xoay người quay vào trong nhà.

Huy Nghiên kinh ngạc, nhìn bóng dáng hắn biến mất, không khỏi nghĩ lại.

Người như ta ư…

Xe ngựa đi, nắng chiều chiếu qua cửa sổ xe, tiếng lộc cộc đan xen.

Huy Nghiên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, còn có những chuyện ngày hôm nay, không khỏi tự giễu.

Đúng mà nhỉ, nàng bị bắt đi Hung Nô tám năm, trở về đắc tội Hoàng đế, còn chẳng quản thân phận, vụиɠ ŧяộʍ đi kinh thương… Có lẽ người như nàng, thoạt nhìn đúng là không biết tốt xấu, thế gian có mấy ai chứ.

Không biết có phải là bị cảm lạnh hay không, màn đêm vừa buông xuống, nàng thấy hơi đau đầu.

Vương Mậu ép nàng ở nhà ngủ, ai đến cũng không được ra cửa. Huy Nghiên cũng có tâm sự, quy củ nghe lệnh, an phận ở nhà hai ngày.

Tào Khiêm xử lý việc rất tốt, Tố Kiêm từ Hoằng Nông tới Trường An đúng hạn, Huy Nghiên tự mình đi xem, chất lượng không hề khác lúc trước. Lý Tích nhìn hàng, rất vừa lòng, sảng khoái dựa theo khế ước, thanh toán một phần tiền vốn.

“Khi nào Lý quân xuất phát?” Sau khi ký kế ước xong, Huy Nghiên hỏi.

“Ta cần phải mua ít lương thực đã, sẽ đi trước tết đoan ngọ.”

Huy Nghiên biết được, nhóm người Hồ hẳn sẽ đi trước tết đoan ngọ, lúc đó thời tiết đã nóng lên, đường đi gian khổ, cho nên cần phải đi qua địa phương với khí hậu khó chịu trước khi nắng nóng tới.

Nói vài lời chúc phúc cùng bảo trọng, Huy Nghiên cũng không trì hoãn thêm nữa, lập tức cáo từ rời đi.

Mới lên xe, Lý Tích bỗng nhiên gọi nàng lại.

Chỉ thấy hắn đi tới, hình như do dự một chút, sau đó lấy ra một vật vàng óng, đưa cho nàng, “Cái này, tặng cho nữ quân.”

Huy Nghiên nhận lấy, là một miếng hổ phách, không lớn, nhưng trong sáng lóng lánh, bên trong còn có một con côn trùng nhỏ, cánh màu trắng giống như Tố Kiêm, nhìn rất xinh đẹp.

“Cái này…”

“Đây là đồ ta mua được từ Tây Vực, không mắc, nhưng cảm thấy rất đẹp liền mua.” Lý Tích gãi gãi đầu, “Những thương nhân kia nói, hổ phách có tinh khí, có thể bảo vệ bình an.”

Huy Nghiên nhìn hắn, cười cười, “Đã như vậy, Lý quân lặn lội đường xa, càng cần vật này hơn ta mới phải.”

“Ta vẫn còn.” Lý Tích nói, “Nữ quân cất đi!” Dứt lời, nhìn nàng một cái, không đợi nàng nói gì, liền đi ra ngoài.

“Lý quân…” Huy Nghiên không có cách nào, chỉ đành lớn tiếng nói, “Đa tạ!”

Lý Tích đầu cũng không quay lại, phất phất tay, biến mất vào trong đám đông trên phố.

Chuyện đã xong, Huy Nghiên không ở lại nữa, hôm sau đã thu dọn đồ đạc, tính toán trở về Hoằng Nông.

Nhưng Vương Mậu bỗng nhiên cầm một thẻ gỗ tới, hả hê đưa cho Huy Nghiên, “Muội nhìn này.”

Huy Nghiên tiếp nhận, chỉ thấy chữ trên miếng thẻ kia là Thích thị. Bà nói, nếu Huy Nghiên không khỏe, sợ lại sinh bệnh trên đường, không vội về cũng được, ở lại đến sau đoan ngọ cũng được.

“Đây là…” Huy Nghiên ngạc nhiên nhìn về phía Vương Mậu.

“Còn không hiểu à?” Vương Mậu giận liếc xéo nàng, lấy y phục đã gấp trong tay nàng đi, “Nương cũng đã bảo thế rồi, không vội trở về, đoan ngọ muội phải theo tỷ vào trong cung đấy!”

****************

Đoan ngọ tới rồi.

Trường An sáng rọi mấy ngày, ngoài điện ve sầu kêu ầm ĩ. Hoàng Đế uống nước cảm thấy miệng đau đau, lấy gương đồng đến nhìn, là bị lở miệng.

Y quan phụng chiếu, vội đến xem bệnh cho Hoàng đế, viết phương thuốc cho cung nhân.

“Do trời nóng quá, Bệ hạ lại bực bội trong người.” Y quan nói, “Lại không chú ý nghỉ ngơi, cho nên bị lở miệng.”

Lở miệng? Sau khi y quan đi, Hoàng đế lại nhìn gương đồng, chỉ thấy khóe miệng có một vệt đỏ, giống như ăn cơm xong chưa lau sạch. Hắn chăm chú nhìn chốc lát, ghét bỏ ném gương sang một bên.

Quảng Bình hầu Đỗ Đào phụng chiếu đến chơi cờ cùng Hoàng đế, ngồi bên cạnh thấy vậy, hắn hơi nhíu mày.

Quả thật là hai ngày nay Hoàng đế rất nóng tính, nói cách khác, không bình thường.

Hoàng đế lại chưa bao giờ chủ động tìm người uống rượu, nhưng mấy ngày trước, hắn ngủ ở Minh Quang cung, bỗng nhiên gọi Đỗ Đào tới, trước mặt bày mấy bình rượu, không uống xong ai cũng đừng hòng đi. Đỗ Đào thích uống rượu, có người nào mới hắn cũng không cự tuyệt, nhưng say rượu lần này, là lần đầu.

Khi đó Đỗ Đào nhận thấy Hoàng đế có tâm sự, lại còn là tâm sự khác thường.

Thật ra Hoàng đế là người thích vui đùa, nhưng từ trước tới nay hắn sẽ không bao giờ làm cho mình mất kiểm soát, rồi nói bậy sau khi say rượu, luôn luôn là Đỗ Đào làm trò, Hoàng đế thì không bao giờ. Nhưng ngày đó, Hoàng đế hỏi hắn, khanh đã từng thích ai thật lòng chưa?

Đỗ Đào lúc ấy đã ngà ngà say, sửng sốt một chút, không tim không phổi cười, “Bệ Hạ cũng không phải không biết, người thần thích thật lòng nhiều lắm, Bệ hạ đang nói tới vị nào?”

Hoàng đế dựa vào bàn con, rót một ly rượu.

Hắn lau rượu bên miệng, cười cười, chậm rãi nói, “Thiếu Thừa, khanh nói xem, có phải Trẫm sẽ giống cha mình, cưới một Hoàng Hậu mình không muốn cưới, cuối cùng không cam lòng, rồi làm loạn thiên hạ này lên không?”

Lúc Hoàng đế nói lời này, giọng điều yếu ớt , ánh mắt nhìn xà nhà.

Dù Đỗ Đào hơi say, nhưng đầu óc lại không hồ đồ. Nghe lời này, hắn giật mình một cái, vui mừng, vội hỏi Hoàng đế, “Bệ hạ coi trọng ai?”

“Coi trọng ai thì đã làm sao chứ, không cưới được.” Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, tiếp tục rót một ly rượu.

“Sao lại không cưới được?” Đỗ Đào chặn lại ly rượu của Hoàng đế, không biết nên khóc hay cười, “Thiên hạ này là của Bệ hạ, chỉ cần hạ chỉ, người nào không cưới được?”

Hoàng đế lườm hắn một cái, gạt tay hắn qua, cầm chén rượu lên tiếp tục uống.

“Cái này còn cần khanh nói sao, nếu Trẫm muốn, đã sớm hạ chỉ rồi.” Hắn lạnh lùng nói.

Đỗ Đào không hiểu: “Vậy…”

“Hạ chỉ ép cưới, khanh cho rằng tốt hay sao?” Hoàng đế cắt ngang, “Giống như mẫu thân ta vậy, nhìn thấy phụ thân thì gượng cười, sau lưng thì mỗi ngày gạt lệ, thở dài thở ngắn.”

Hắn cười mỉa mai, nâng cốc đổ vào họng, “Đường đường là thiên tử, lại giống một kẻ ác bá ngoài phố.”

Ngay cả một tên ác bá cũng không bằng, còn làm vua làm cái gì… Đỗ Đào ngượng ngùng nói thầm.

Hắn muốn hỏi người đó là ai, nhưng Hoàng đế không nói, vẫn cùng hắn uống tới say mèm. Mà khổ nỗi tửu lượng Hoàng đế lại hơn hắn, ngày hôm sau, sau khi Đỗ Đào tỉnh lại, đã là buổi trưa, mà sáng sớm Hoàng Đế đã trở về Vị Ương cung vào triều, lúc gặp lại, Hoàng đế lại trở về là một người bình thường, Đỗ Đào cũng không hỏi nữa.

Nhưng hắn tâm tư linh hoạt, còn đi tìm bọn Trịnh Sưởng cùng đám thị vệ, chẳng qua những người này đều nói năng thận trọng. Mặc dù quan hệ giữa hắn và Trịnh Sưởng không tệ, nhưng hắn cũng chỉ cười cười, “Quân hầu cũng biết tính Bệ hạ rồi đấy, nếu tại hạ dám nói bậy, ngày mai không cần làm việc nữa. Huống hồ việc này tiểu nhân cũng không rõ, quân hầu vẫn nên chớ hỏi.”

Đỗ Đào quả thực không có biện pháp.

Chẳng qua dựa vào việc Hoàng đế tỏ vẻ như không có việc gì, nhưng tâm trạng lại không tốt, Đỗ Đào vẫn có thể nhìn ra được.

Hắn vơ vét tin tức từ nhiều phía, lại suy đoán một hồi, hắn kết luận, nữ tử trong lòng hoàng đế, hẳn là gia quyến của nhà quyền quý nào đó. Trăm lần suy nghĩ, kế bắt đầu hình thành.

Đỗ Đào hạ một quân lên bàn cờ, nghĩ nghĩ, nói, “Bệ hạ, hay ngày sau là đoan ngọ rồi, bách quan chia canh Kiêu, Bệ Hạ có muốn đích thân đi hay không?”

Hoàng đế nhìn chằm chằm bàn cờ, có lẽ là do đang lở miệng, chân mày hơi hơi kéo căng, “Không phải năm vừa rồi có thừa tướng chủ trì sao, không đi.”

Đỗ Đào nói: “Bệ Hạ, không đi chỉ sợ không ổn. Ý nghĩa của việc Bách quan ăn canh Kiêu, chính là cảnh báo chớ gian ác, nguyện trung thành với Bệ Hạ, trước đây tiên đế cũng tự mình chủ trì, trong yến tiệc gia quyến của bách quan đều tới, Bệ hạ…”

“Chỉ ăn canh Kiêu mà cũng có thể trừ gian ác?” Hoàng đế cười lạnh, “Vậy loạn Đổng, Lý sao lại xảy ra?”

Đỗ Đào im lặng, há miệng, đang định nói tiếp, Hoàng đế lại hạ tiếp một quân, “Cậu, người thua rồi.”

Đỗ Đào kinh hãi, nhìn xuống, đúng là quân cờ kia của hoàng đế hạ xuống ngay chỗ tử huyệt của hắn, toàn bộ đều thua.

Chỉ có lúc này hoàng đế mới gọi hắn là cậu.

Khóe miệng Đỗ Đào giật một cái, trong lòng mắng một tiếng, thằng oắt con này…

Thắng bàn này, vẻ mặt Hoàng đế dịu đi rất nhiều, bỗng nhiên nói, “Khanh vừa mới nói, yến tiệc canh Kiêu, gia quyến bách quan cũng đi?”

“Đúng vậy.” Đỗ Đào vội nói.

“Yến tiệc canh Kiêu, có liên quan gì tới bọn họ?”

Đỗ Đào hết cách. Từ nhỏ Hoàng đế đã không thích mấy nghi lễ nghiêm trang linh tinh như yến tiệc canh Kiêu, tránh được thì liền tránh, thậm chí ngay cả cái này cũng không biết.

“Tiên đế thấy bách quan ngày thường vất vả, nên đặc biệt cho phép đoan ngọ để người thân vào cung du ngoạn, xem như là hành động thân với quần thần.” Đỗ Đào nhìn Hoàng Đế, thưa, “Theo như thần thấy, Bệ hạ thân là thiên tử, chưa từng đi nhưng cũng không thể nào cứ không đi được.”

Hoàng đế cầm một quân cờ trong tay, chậm rãi vân vê, “Tất cả bách quan đều đi sao?”

“Những người có bổng lộc trên 400 thạch đều đi, bệ hạ xem…”

Hoàng Đế không trả lời, nhưng lại vui vẻ làm loạn bàn cờ, “Đến lúc đó hãy nói tiếp, chơi với Trẫm ván nữa đi.”