Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Nghe thấy lời đó, vẻ mặt hoàng đế đột ngột thay đổi.
“Ai muốn nghe lời tâm huyết của khanh chứ!” Hắn tức giận, “Lúc trước khanh nói muốn phụng dưỡng mẫu thân, không muốn làm nữ quan, Trẫm chuẩn, khanh nói khanh không muốn nhập cung, Trẫm có từng nói một chữ không chưa? Khanh vội vã như thế… Vương Huy Nghiên, ngẩng đầu nhìn Trẫm đây!”
Huy Nghiên ngẩng đầu lên.
Hoàng đế nhìn nàng, hơi sững sờ.
Chỉ thấy hai mắt nàng đỏ bừng, nước mắt không kìm được dâng lên trong hốc rồi tràn ra ngoài, nàng mím chặt môi, cố nén không để cho mình khóc thành tiếng. Nàng nhìn hắn, sợ hãi lại oan ức, hô hấp mang theo nghẹn ngào, bả vai hơi hơi run run.
Giống như bị cái gì đó làm nghẹn họng, trái cổ hoàng đế lộn lên lộn xuống, muốn tiếp tục mắng, nhưng bỗng dưng nói không nên lời.
“Khanh đang làm cái gì vậy.” Hắn cau mày, “Không cho khóc nữa!”
Mà nước mắt Huy Nghiên lại càng nhiều, ướt nhẹp một góc áo. Nàng dùng ống tay áo che miệng lại, nhưng không che nổi tiếng nghẹn ngào.
Hoàng đế không biết nên làm thế nào, lát sau, cáu kỉnh nói vọng ra bên ngoài, “Trịnh Thưởng! Dừng chân!”
Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng lại. Hoàng đế xốc rèm xe đi xuống, vẻ mặt không vui, nói với Trịnh Thưởng, “Ngươi bảo nàng đứng khóc nữa.”
“Ơ, thần…” Trịnh Thưởng nhìn Huy Nghiên bên trong xe đang khóc nức nở không thôi, kinh ngạc không hiểu.
Hoàng đế cũng không thèm để ý hắn, xuống xe, tự mình đi về phía trước.
Trịnh Thưởng xấu hổ, nghĩ rằng mặc dù thần có vợ có nữ nhi, nhưng thần nào phải nữ tử, sao mà biết chuyện khuyên cho nữ tử ngừng khóc được… Nhưng lại không dám cãi mệnh, chỉ đành cười trừ, nói với Huy Nghiên, “Nữ quân, đừng khóc nữa …”
Nói còn chưa xong, đã bị hoàng đế quay lại kéo ra ngoài.
“Xuống xe, đi theo Trẫm.” Hắn nói với Huy Nghiên, vẻ mặt không thay đổi.
Huy Nghiên vẫn vừa khóc vừa lau nước mắt, nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời xuống xe.
“Không cần đi theo.” Hoàng đế nói với Trịnh Thưởng, rồi dẫn Huy Nghiên đi về phía trước.
Huy Nghiên xuống xe mới phát hiện, bốn phía yên lặng, không còn ở trong phố xá nữa, mà là một tòa Uyển. Đợi đến khi nhìn thấy Khuyết lâu ở xa xa trên cao, Huy Nghiên mới hiểu ra, xe ngựa này từ trong phố thành Bắc, đi thẳng vào trong Cung Uyển của Minh Quang cung.
Hoàng đế đi ở phía trước, Huy Nghiên đi ở phía sau. Chẳng ai nói câu nào, ai cũng có tâm sự. Chỉ có tiếng thút thít của Huy Nghiên mãi không ngừng được.
Bước chân của Huy Nghiên dần nhỏ lại, dần dần chậm hơn, đi được một đoạn, đã cách Hoàng đế một trượng.
Hoàng đế quay đầu phát hiện ra, dừng bước.
Huy Nghiên nhìn hắn, cũng dừng bước, vừa hít hít mũi vừa lau nước mắt.
Bỗng nhiên, Hoàng đế lấy một cái khăn từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt nàng.
Huy Nghiên ngẩn ra.
Hoàng đế không nhìn nàng, trên mặt toàn là vẻ không kiên nhẫn, “Lau nhanh đi.”
Huy Nghiên vội tiếp nhận, lau mặt.
“Cũng chẳng còn là con nít nữa, mới nói khanh hai câu, mà khóc thảm thiết như thế.” Hoàng đế nhìn Trịnh Thưởng cùng bọn thị vệ ở phía xa xa, biểu cảm vẫn lạnh nhạt, “Sao nói khanh khó như vậy, Trẫm nói sai khanh à?”
Huy Nghiên nghe được lời ấy, đôi mắt lại hồng lên, nước mắt trào ra, lại hùng hồn khóc.
“Thϊếp… Thϊếp không biết nên nói như thế nào cả… Bệ hạ… Bệ hạ mới không giận… Ô ô…” Giọng nghẹn ngào, “Thϊếp định qua mấy ngày nữa… Nhưng… Nhưng… Ô ô ô…”
Mấy chú chim tước líu ríu bay qua, làm loạn tâm trạng người không yên.
Vẻ mặt hoàng đế không rõ, lát sau, ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi.
“Đứng khóc nữa, Trẫm không giận.” Hắn hết cách, nói.
Huy Nghiên vẫn còn nghẹn ngào không thôi.
“Làm sao nữa?” Mặt hắn lại căng ra.
Huy Nghiên vội vàng mấp máy môi, đè giọng xuống, nước mắt dàn giụa nhìn hắn.
Hoàng đế quay mặt đi chỗ khác, chỉ chỉ phía trước, “Bên kia có dòng suối, đi rửa mặt đi.”
Huy Nghiên nhìn hắn, lại nhìn bên kia, theo lời đi qua đó.
Chưa tới mười bước, quả nhiên có một dòng nước suối. Minh Quang cung là cung do Võ hoàng đế muốn cầu tiên mà xây nên, cung uyển xây dựng tinh xảo, dẫn suối trên nguồn chảy xuống, tụ lại thành dòng suối, kết thành ao. Một tiên nhân làm từ đá đứng ở mép nước, trên tay là mâm quả, nước suối từ trong mâm trào ra, thật là kỳ diệu.
Huy Nghiên đi đến trước tượng tiên nhân, nâng bàn tay lên hứng dòng nước, rửa mặt. Rồi vắt khô khăn lụa, lau sạch nước trên mặt.
Sau khi xử lý xong, nàng quay đầu, chỉ thấy Hoàng đế vẫn còn đứng ở chỗ đó, nhưng dường như vẫn nhìn bên này.
Lòng rối rắm, nhưng nói ra lại thật lạ, mới vừa rồi khóc một trận, đáy lòng lại thoải mái hơn một chút, nhìn Hoàng đế, không còn sự nơm nớp lo sợ như lúc đầu nữa.
Nàng đi trở về, đi tới trước mặt Hoàng đế, do dự một chút, lấy khăn lụa ướt nhẹp ra.
“Bệ hạ…” Nàng nói, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mình nên nói cái gì.
Hoàng đế nhìn cái khăn lụa kia, không nói gì.
“Giữ đi.” Giọng của hắn đã không còn lạnh nhạt như lúc nãy, chậm rãi nói, “Khanh là thần, Trẫm không dùng khăn cùng khanh.”
Huy Nghiên lúng túng, đành phải thu hồi.
Hoàng đế nhìn nàng, nước đọng lại trên mặt, hai gò má trong sáng hơi hồng hồng.
“Khanh… Thích Tư Mã Giai, thật không?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Huy Nghiên nâng mắt, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, đôi mắt sâu thẳm.
Lòng bỗng nhiên hoảng hốt không rõ lý do.
Nàng biết mình không thể gạt được hắn, im lặng chốc lát, khẽ gật đầu.
“Bệ hạ thứ tội.” Nàng nói thật nhỏ.
Hoàng đế nhìn nàng chăm chú, một hồi lâu, cười tự giễu.
“Khanh cũng giống như những người khác, sợ Trẫm, có đúng không? Chi bằng cung kính, không cẩn thận là sẽ mất mạng?” Hắn trầm giọng hỏi, “Vương Huy Nghiên, nếu chỉ có vậy mà Trẫm trị tội khanh, khanh cảm thấy, Trẫm vẫn là cái người hay ganh tỵ năm đó?”
Hả? Huy Nghiên sửng sốt, nhìn hắn, vẻ mặt rối rắm.
“Mà thôi.” Không chờ nàng trả lời, Hoàng đế nói, “Trở về xe, bọn họ đưa khanh về nhà.”
Huy Nghiên vẫn không biết làm sao: “Bệ hạ…”
“Trẫm đã nói, Trẫm đến chúc mừng.” Hoàng Đế nhìn nàng, sau đó vào sâu trong Cung Uyển.
*********************
Huy Nghiên ngồi trên xe ngựa, đến lúc ra khỏi Minh Quang cung, vẫn cảm giác được tâm hồn bay đi đâu không rõ.
Lần trước tại Thanh Y điện, lần này ở ngoài Quang Minh cung, Hoàng Đế mỗi lần thấy nàng, đều giống như có sóng to động trời, làm cho nàng mất hồn mất vía.
Là bởi vì hắn là Hoàng đế ư?
Huy Nghiên không rõ lắm.
Nhưng nàng biết, mỗi lần hoàng đế gặp nàng, dường như đều cố ý lảng tránh thân phận của đối phương. Giữa bọn họ, giống như đang tuân thủ một bí mật nào đó, nhưng lúc ở cung điện, xe ngựa, hoặc là trong Uyển, bọn họ đều luôn tạm gác bí mật đó lại, mà một khi rời đi, bọn họ sẽ trở lại vị trí vốn có của mình.
Huy Nghiên nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương đang đau đau, muốn làm dịu đi những phức tạp đang kêu gào trong lòng kia êm dịu đi chút ít.
Nhớ lại những lời hắn nói, Huy Nghiên chỉ cảm thấy thút thít không biết làm sao.
Hoàng đế là bề trên, bọn họ đối với người bên dưới, luôn có thế dễ dàng tỏ vẻ ta rất tốt, mà kẻ phía dưới tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt cúi người tạ ân. Có khi bọn họ thoạt nhìn rất thân mật, bình dị gần gũi, làm cho ngươi cảm thấy bọn họ thật vô hại. Nhưng một khi ngươi thực sự nghĩ như vậy, không phòng bị, rồi có một ngày kia ngươi bỗng nhiên ngã vào vực sâu.
Giống như cái cách tiên đế đối xử với cha nàng.
Trải qua những chuyện của tám năm về trước, Huy Nghiên đều một mực phòng bị với con người và chuyện ở trong thành Trường An xinh đẹp kia.
Cho dù… Đó từng là người bị nàng dạy dỗ không hề khách khí, chính miệng nói cho nàng biết, hắn thích nàng.
*********************
Người hầu của hoàng đế vẫn như lúc đến, cung kính lễ độ, đưa Huy Nghiên về tới trước cửa, liền trở về.
Vương Mậu thấy nàng trở về, mừng rỡ đón, “Sao đi lâu như vậy, tỷ vẫn mong muội đây này… Ôi trời, sao xiêm y lại ẩm thế này?”
Huy Nghiên nhìn xiêm y, hoàn hồn, nói “Ban nãy uống nước làm vẩy lên.”
“Mặt cũng phờ phạc nữa.” Vương Mậu nhìn nàng, sau đó lại nở nụ cười, “Nhanh đi thay y phục đi, có khách tới.”
“Khách.”
“Muội thử đoán xem?” Vương Mậu thần bí.
Quả thực Huy Nghiên không có tâm trạng đùa bỡn, bảo, “Trưởng tỷ, muội rất mệt, muốn đi nghỉ một chút.”
“Không được, chỉ có muội là không thể nghỉ ngơi được!” Vương Mậu cười tủm tỉm, “Khách tới là Tư Mã Công cùng Tư Mã phủ quân!”
Huy Nghiên ngẩn ra, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Đúng lúc như vậy, vừa đi một người giờ lại hai người tới, hôm nay đúng là trôi qua không dễ dàng gì.
Nàng đành chuẩn bị tinh thần, trở về phòng rửa mặt chải đầu, thay xiêm y, đi đến phòng khách.
Tư Mã Dung năm nay hơn năm mươi tuổi, lanh lẹn hoạt bát. Từ lần trước gặp cũng đã hơn tám năm. Làm lễ xong, Tư Mã Dung cười đến cực kỳ hiền lành, nhìn Huy Nghiên, cảm thán nói, “Từ biệt tám năm, nữ quân vẫn trẻ trung không đổi, chỉ có ông già ta tóc bạc, dần dần già đi.”
Huy Nghiên vội nói: “Công nói quá lời, tóc mai vẫn đen, sao lại nói đã già chứ.”
Tư Mã Dung cười lắc đầu: “Không còn như năm đó nữa rồi.”
Hai gia đình đã lâu không gặp, hàn huyên một lúc lâu. Trước đây Tư Mã Dung tới nhà làm khách, khi chơi cờ luận thư với Vương Triệu đa phần là Vương Mậu ở bên hầu hạ, cho nên Vương Mậu rất thân với ông, nói vài chuyện gia đình, hỏi han ân cần, cũng thân thiện.
Tâm tư Huy Nghiên vẫn bị khuấy đảo như lúc trước, nghe lời của bọn họ, lại có chút thất thần.
… Khanh thích Tư Mã Giai, thật không…
Nàng nhớ lại lời của hoàng đế, lại nhìn quang cảnh phụ mẫu an hòa, cảm thấy có chút xấu hổ. Mình giống như một tên trộm nhỏ vừa bị bắt được, bị đương sự chất vấn, tất cả lời lúc trước của khanh đều là nói dối, có đúng không? Khanh không gả cho ta mà gả cho hắn, là bởi vì khanh không thích ta mà thích hắn, có đúng không?
Đó là nói lời thật! Nàng tự nhủ.
Mà Hoàng đế… Huy Nghiên biết, chắn chắn hắn sẽ không dây dưa chuyện này nữa, từ nay về sau, mỗi người bọn họ đều trở về vị trí cũ. Hắn là thiên tử trong hoàng cung, nàng là phụ nhân lo liệu việc nhà, giống như ngàn vạn nữ tử trong Trường An…
Bỗng nhiên, nàng phát hiện Tư Mã Giai đang nhìn mình. Ánh mắt gặp nhau, Tư Mã Giai nhìn nàng, lát sau, khóe môi cong cong.
Huy Nghiên hơi nóng mặt, cũng cong cong khóe môi, nhưng lại là không tự nhiên dời ánh mắt.
Tư Mã Dung đối với Huy Nghiên cực kỳ thân thiết, không bao lâu, đã mở miệng nói chuyện với nàng. Hỏi tới chuyện nàng ở Hung Nô, còn có chuyện trong Hoằng Nông.
“Nói tới nắng nóng, Thích phu nhân cũng có có lòng, bảo tiểu nhi mang dược liệu về, nữ quân còn gia đình, kính xin thay ông già này cảm tạ Thích phu nhân mới phải.” Tư Mã Dung nói.
Huy Nghiên nói: “Công Đài khách khí.”
Vương Mậu nói: “Nói mới nhớ, thϊếp nhớ rõ ngày đoan ngọ, trong cung chia canh Kiêu*, không biết hiện giờ có còn không?”
(*Canh Kiêu : Canh từ thịt chim cú)
“Còn chứ.” Tư Mã Dung cười cười, “Ông già này hai năm rồi chưa đi, năm nay mà từ chối là nguy.”
Huy Nghiên cũng nhớ lại, mấy ngày nữa, chính là đoan ngọ. Mà đoan ngọ hằng năm, bách quan mang theo gia quyến nhập cung chia canh Kiêu, dạo cung uyển, toàn là chuyện trọng đại. Chỉ là nghĩ tới hoàng cung…
“Vậy thì tốt rồi. Từ lúc thϊếp gả tới Lạc Dương, đã nhiều năm chưa nhập cung ăn canh Kiêu, nếu Công Đài cũng tới đó, không bằng cùng đi đi.” Vương Mậu nói.
Lời ấy vừa nói ra, Tư Mã Dung vui vẻ đáp ứng, mọi người cũng tán thành.
“Cứ quyết định như vậy đi, ” Vương Mậu nói, “Đoan ngọ, thϊếp, muội muội cùng nữ nhi, theo trượng phu vào cung.”
“Trưởng tỷ, ” Huy Nghiên vội nói, “Nương nói muội phải về nhà trước Đoan ngọ.”
“Về nhà làm gì, lâu rồi muội cũng chưa vào cung ăn canh Kiêu, để tỷ báo cho nương, tất nhiên bà ẫy sẽ không dị nghị nữa.” Dứt lời, nháy mắt với nàng.
Huy Nghiên đang định nói tiếp, Tư Mã Dung cười cười, bảo, “Hôm nay nữ quân ở đây, cũng vừa khéo. Hai nhà trừ trước tới nay thân thiết, cũng không cần nghi thức xã giao như mấy nhà khác, thật xa lạ. Hôm nay lão già này cùng con trai đến nhà, chính là vì chuyện hôn nhân.”
Huy Nghiên sửng sốt, mọi người đều mừng rỡ.
“Dạ?” Vương Mậu cười tủm tỉm, “Xin lắng tai nghe.”
“Ta đã bói ngày tốt, 19 tháng này, mời bà mối tới nhà, lấy sáu lễ để hỏi.”
Huy Nghiên nghe thấy vậy, bên tai nóng lên, lại không khỏi nhìn về phía Tư Mã Giai,
Hình như Tư Mã Giai đã sớm biết, cũng nhìn nàng, tươi cười nhẹ nhàng.