Lệnh Cuối Xuân

Chương 21: Chất vấn (1)

Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)

Sau khi Huy Nghiên cùng Lý Tích gặp mặt, đã quyết định chuyện Tố Kiêm lần nữa.

Lúc trước đến Trường An, nàng đã hỏi giá cả cùng số lượng tồn đọng ở thiểm huyện. Ngoài Lương Bình ra, Huy Nghiên còn hỏi rất nhiều chỗ khác, hễ là chủ quán bán Tố kiêm, nàng đều lần lượt hỏi qua. Hiện nay lương thực thì mắc mà vải vóc thì rẻ, các nhà không tồn nhiều Tố Kiêm lắm, giá tiền lại không chênh bao nhiêu. Mà nhìn Tố Kiêm của Lương Bình và hai nhà khác, cảm thấy tốt rõ rệt so với các nơi khác. Huy Nghiên cũng hỏi xuất xứ của Tố Kiêm, Lương Bình nói, tất cả Tố Kiêm kia đều xuất xứ từ trong Đông Bắc thiểm ấp cách đây hai mươi dặm cây hòe. Nơi đó phụ nhân dệt Tố Kiêm đã trở thành phong trào, chất lượng cực tốt.

Quá trình bàn bạc khá thuận lợi, chẳng qua, Lý Tích vẫn kiên trì mình sẽ bỏ ra một nửa tiền vốn. Nhìn bộ dạng kiên trì này của hắn, Huy Nghiên không khỏi tò mò. Thương nhân vốn có bản tính trục lợi, tiền vốn nhiều thêm một tiền hay thiếu đi một tiền đều là chuyện lớn, Lý Tích không theo lẽ thường như vậy, Huy Nghiên lại cảm thấy không đúng lắm.

Vừa khéo lúc về tới nhà, Vương Mậu hỏi Huy Nghiên, “Lần trước, huynh trưởng dẫn muội tới gặp vị thương nhân ở chợ kia, hắn họ Triệu đúng không?”

Huy Nghiên nói: “Đúng vậy.”

Vương Mậu nói: “Hôm nay hắn đến nhà, nói muốn gặp muội.”

Huy Nghiên kinh ngạc: “Gặp muội? Có chuyện gì vậy?”

“Hắn không nói.” Vương Mậu nói, “Ta bảo người hầu nói muội không có nhà, hắn lập tức rời đi, nhưng có để lại thứ gì đó.” Nàng dứt lời, mang một cái hộp nhỏ ra, Huy Nghiên nhìn lại, chỉ thấy cực kỳ đẹp, mở ra, bên trong đều là trang sức đẹp đẽ.

“Cái lễ này xem ra không nhẹ đâu.” Vương Mậu nhíu mày, “Chúng ta không làm cái gì cả, hắn đến nhà tặng lễ, nếu như bị người ta nhìn thấy sẽ rất phiền toái.”

Huy Nghiên trầm ngâm, bảo, “Trưởng tỷ yên tâm, muội đi tới đó bây giờ, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.” Dứt lời, Huy Nghiên dặn người chuẩn bị xe, vội vàng ra cửa.

Gần giữa trưa, trong chợ vẫn có người đánh xe đến, mà kho hàng Triệu Hồ, lại càng náo nhiệt hơn. Nghe nói Huy Nghiên tới đây, Triệu Hồ vội vàng ra nghênh tiếp.

Cũng như lần trước, nhìn thấy Huy Nghiên, mặt hắn đầy tươi cười, lễ độ cung kính, “Nữ quân tự mình tới đây, tiểu nhân lại không nghênh đón từ xa, kính xin thứ tội!”

Huy Nghiên đáp lễ, mỉm cười, “Nghe người nhà nói Triệu công muốn gặp ta?”

“Dạ phải.” Triệu Hồ nhìn chung quanh một chút, cười híp mắt nói với Huy Nghiên, “Nơi này ồn ào náo động, trong nhà có chỗ yên tĩnh hơn, kính xin nữ quân đi vào nói chuyện.”

Huy Nghiên gật đầu, dẫn một thị tỳ đi vào theo hắn.

Bên trong kho hàng, quả nhiên có khoảng trời riêng. Xuyên qua hai sân, náo nhiệt bên ngoài bị cản lại, chỉ thấy ốc xá sạch sẽ, còn có hoa cỏ điểm xuyết.

Triệu Hồ mời nàng ngồi trên đại đường, bảo người hầu dâng đủ thứ lên đãi khách.

“Tiểu nhân mạo muội, hôm nay đến nhà cầu kiến nữ quân, nhưng không gặp được, lại để nữ quân đi lại, thật là thất lễ.” Triệu Hồ nói, “Không dối gạt nữ quân, tiểu nhân đến nhà, chính là vì Tố Kiêm nữ quân nói lần trước. Nữ quân, tiểu nhân ra giá muỗi cuộn 1000 tiền, Tố Kiêm trên tay nữ quân, ngày sau có bao nhiêu tiểu nhân sẽ mua bấy nhiêu, nữ quân thấy thế nào?”

Huy Nghiên kinh ngạc nhìn hắn.

Thật là kỳ quặc. Một Lý Tích, một Triệu Hồ, hai người đều giống như coi tiền như cặn bã vậy, quả thực khiến Huy Nghiên cảm thấy khó có thể tin tưởng.

“Ồ?” Nàng nói, “Lần trước, Triệu công ra giá cũng chỉ tới 700 tiền, nay lại thêm 300 tiền, không biết là như thế nào?”

Triệu Hồ cười nói: “Lần trước tiểu nhân chưa biết bảo vật, Tố Kiêm của nữ quân là thượng phẩm, ngàn tiền một cuộn cũng đáng.”

Huy Nghiên nghe, mỉm cười, không đáp lại, bảo thị tỳ mang chiếc hộp ra, đặt lên trên bàn, “Triệu công, lễ này rất nặng, ta hổ thẹn. Về phần Tố Kiêm, ta đã đáp ứng người khác, lực bất tòng tâm, cáo từ.” Dứt lời, gật đầu thi lễ với hắn, đứng dậy định rời đi.

Triệu Hồ thấy thế, vội vàng nói, “Nữ quân xin hãy khoan! Khoan đã! Aizzzz! Nếu như nữ quân thấy giá quá thấp, tiểu nhân lại thêm 200 tiền, cộng lại 1200 tiền, như thế nào!”

Huy Nghiên quay đầu nhìn hắn, như cười như không, “Ta nghĩ hình như Triệu công không muốn ta giao Tố Kiêm cho người khác.”

Triệu Hồ biến sắc, giây lát, ngượng ngùng cười cười.

“Nữ quân quả nhiên thông minh.” Hắn nói, “Nói đến việc này, tất cả là do tên Hồ Lý Tích mà nữ quân nhờ vả đó.”

“Vậy ư?” Nghe hắn nhắc tới Lý Tích, Huy Nghiên có chút hứng thú, “Hắn làm sao?”

“Nữ quân không biết đấy thôi, tên Lý Tích kia rất gian trá!” Triệu Hồ bày ra vẻ moi tim moi phổi, “Lúc trước tiểu nhân tốt bụng đưa hàng hóa cho hắn mang đi buôn bán, không ngờ, người này lòng dạ xấu xa, đoạt hết khách nhân ở Tây Vực của tiểu nhân! Nữ quân giao dịch cùng hắn, nên cẩn thận, buôn bán một lần hàng, phí tổn đã là mấy vạn, nếu để cho kẻ khác nghĩ kế đoạt mất, chẳng phải bất hạnh sao! Chi bằng bán hàng cho tiểu nhân, nữ quân yên tâm, nữ quân là thân thích Chu công, tiểu nhân tuyệt không dám trêu chọc, ra giá chỉ nhiều hơn chứ không thấp đi. Nữ quân khuê tú như vậy, cần gì phải đi bận tâm chuyện hàng hóa được mất thế nào, ăn không ngon, ngủ không yên. Giao dịch với tiểu nhân, nữ quân chỉ cần ngồi ở trong nhà, hàng đi tiền về, chẳng phải chuyện cực kỳ tốt hay sao!”

Huy Nghiên nhìn hắn, suy nghĩ bay xa.

Lát sau, nàng gật đầu, “Đã như vậy, đa tạ Triệu công có ý tốt. Việc này rất lớn, ta còn cần bàn bạc với người nhà đã.”

Thấy Huy Nghiên không tỏ thái độ, Triệu Hồ cũng không giữ lại nữa, đành nở nụ cười, khách khí tiễn nàng.

Huy Nghiên nghe Triệu Hồ nói hồi lâu, không tránh khỏi suy nghĩ một phen.

Hắn nói vì muốn tốt cho nàng, Huy Nghiên tất nhiên không tin. Mà chuyện giữa Triệu Hồ cùng Lý Tích, Huy Nghiên cảm thấy hắn chưa nói thật.

Hoàng hôn xuống, Chu Tuấn về đến nhà, thẩy Huy Nghiên có tâm sự, hỏi thăm ngọn nguồn, cười cười.

“Việc này à, nói kỳ quặc cũng không lạ.” Hắn nói, ý sâu xa, “Huy Nghiên, kinh thương kiếm lời, cần nhất chính là tin tức linh thông, cứ ngồi mãi trong nhà không được đâu.”

Huy Nghiên không hiểu: “Xin huynh chỉ giáo cho?”

“Ta nghe nói, người mua nhiều nhất của Triệu Hồ đều ở Cô Mặc. Ngay lúc Lý Tích đến Cô Mặc, hàng hóa của hắn cũng vừa tới theo, nhưng Triệu Hồ này, làm ăn lớn khó tránh khỏi việc làm mất lòng khách, chất lượng hàng hóa không đạt yêu cầu của khách. Mà hàng hóa của Lý Tích lại tốt, mấy vị Cô Mặc kia, cuối cùng mua hàng của Lý Tích, Triệu Hồ lập tức bị thua lỗ nhiều.” Chu Tuấn nhìn Huy Nghiên, “Nếu muội là Triệu Hồ, có tức giận hay không? Hay là thừa dịp Lý Tích còn chưa làm lớn, xuống tay trước chặt đi cái gai kia? Hắn kinh doanh ở Trường An nhiều năm, có giao tình với các thương nhân ở khu phố, hắn mà muốn bảo bọn họ không bán hàng cho thương nhân người Hồ kia, quả thực dễ như trở bàn tay.”

Huy Nghiên giật mình hiểu ra. Thảo nào Lý Tích muốn mua một trăm cuộn, khả năng cũng không phải hoàn toàn là vì không có loại Tố Kiêm nào tốt như thế này để bán, mà là bị Triệu Hồ o ép ở các kho hàng khắp nơi, cho nên không lấy được hàng. Mà Triệu Hồ biết hắn giao dịch với nàng để Mua Tố Kiêm, định tiêu tốn chút tiền để chặt nốt con đường còn lại này.

Vương Mậu ở bên cạnh nghe, cũng hiểu chút nguyên do. Thấy Huy Nghiên không nói lời nào, nàng tò mò hỏi Chu Tuấn, “Sao chàng biết nhiều như vậy? Sao chàng biết Triệu Hồ bị thua lỗ ở Cô Mặc, muốn trị Lý Tích, lại còn thông đồng bày mưu với người khác vậy?”

Chu Tuấn nhìn nàng một cái: “Nàng nghĩ Bình Chuẩn Lệnh Thừa thường ngày làm cái gì hả? Chính là điều tra xem nhà nào thu được bao nhiêu tiền, nên giao bao nhiêu tiền thuế. Nếu như ta có tâm, có cái gì mà không biết được.”

Vương Mậu nghĩ nghĩ, nói với Huy Nghiên, “Nếu là như thế, tỷ cho rằng, không bằng đáp ứng Triệu Hồ. Chẳng cần tốn mấy sức lực, chỉ cần ở trong nhà mà vẫn có thể lấy tiền.”

Huy Nghiên lắc đầu: “Trưởng tỷ, bán Tố Kiêm cũng chỉ là kế nhất thời, có thể mua bán vật gì đó với Tây Vực mới hơn.”

Vương Mậu kinh ngạc: “Muội còn muốn bán cái khác?”

“Dạ vâng.” Huy Nghiên mỉm cười, “Cho nên cái muội muốn chính là một thương lữ đáng tin cậy.”

*********************

Ngày hôm sau, Huy Nghiên viết thư cho Tào Khiêm, giao phó chuyện Tố Kiêm xong, bao người hầu giục ngựa mang về. Rồi sau đó, nàng nghĩ hôm qua còn có chút chỗ chưa bàn xong, định đi gặp Lý Tích lần nữa, vì thế trang điểm thay quần áo, báo cho Vương Mậu một tiếng.

Còn chưa ra cửa, lại nghe người hầu nói, có người tới, nói là của phủ Đại Hồng Lư, muốn gặp Huy Nghiên.

Huy Nghiên cùng Vương Mậu hai mặt nhìn nhau.

“Chuyện này…” Vương Mậu vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy buồn cười, “Phủ Đại Hồng Lư thật sự đến gọi muội, sao bọn họ biết muội ở Trường An?”

Huy Nghiên cũng không rõ ràng cho lắm, vội đi ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa xinh đẹp dừng trước cổng, không tính là hoa lệ, nhưng khí chất bất phàm, lớn hơn các xe ngựa bình thường khác, màu sơn đen trên bề mặt sáng lóa rọi người.

Không chỉ có một người. Bên cạnh còn có mấy người, thân hình cao tráng, hông đeo trường đao. Một người mặc áo bào tầm thường, hầu ở trước cửa, thấy Huy Nghiên, thi lễ với nàng, “Tiểu nhân phụng mệnh Đại Hồng Lư, mời nữ quân tới phủ Đại Hồng Lư một chuyến.”

Huy Nghiên nhìn bọn họ, mờ mờ cảm thấy việc này không tầm thường, nhưng nhìn ấn tín và con dấu trên người người nọ, lại không dám từ chối.

“Không biết là có chuyện gì?” Nàng hỏi.

“Chỉ nói là chuyện quan trọng, chi tiết thế nào, tiểu nhân cũng không biết.” Người nọ khiêm tốn nói, “Trong phủ thúc giục gấp, kính mời nữ quân lên xe.”

Huy Nghiên nhìn hắn, chỉ đành báo với Vương Mậu một tiếng, rồi đi về phía xe ngựa.

Người bên ngoài vén rèm xe lên, Huy Nghiên lên xe mà vào, mới đi vào, chợt thấy người ở bên trong, giật mình!

Không đợi nàng hoàn hồn, hoàng đế đã cầm lấy tay nàng kéo lên trên xe.

Người bên ngoài xe tay chân lanh lẹ, lập tức kéo rèm lại, chẳng bao lâu, xe ngựa lăn bánh kêu lộc cộc.

Mãi đến khi hoàng đế buông tay ra, Huy Nghiên vẫn còn chưa tỉnh lại. Nàng trừng lớn mắt, gần như không thể tin được, vội gập người hành lễ, “Bệ… Bệ hạ…”

Hoàng đế nhìn nàng, lát sau, nói, “Ở bên ngoài giản lược đi, lễ liền miễn, đứng lên đi.”

Huy Nghiên không dám chậm trễ, vội ngồi dậy.

Xe ngựa chạy an tĩnh trên đường, trên xe bày trí rất tốt, chỉ cảm thấy chấn động đôi chút. Huy Nghiên và hoàng đế chỉ cách 2, 3 thước, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Trong lòng vừa khϊếp sợ lại mê mang, nàng không biết vì sao hoàng đế lại đột nhiên đến tìm nàng, lại còn dùng cách thức quỷ dị như thế. Vị bệ hạ này làm việc, hình như chưa bao giờ làm theo quy củ nào.

Nàng vụиɠ ŧяộʍ nâng mắt, bỗng nhiên va phải ánh mắt hoàng đế, vội thu hồi, không dám nhìn nữa.

“Biết vì sao Trẫm đến không?” Hoàng đế hỏi.

“Bẩm bệ hạ, ” Huy Nghiên thận trọng nói, “Không biết.”

“Trẫm đến chúc mừng.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Nghe nói khanh định chung thân rồi?”

Lòng Huy Nghiên thùng một cái.

Nàng không biết vì sao hoàng đế lại biết được việc này, nhưng nhớ lại chuyện ở điện Thanh Y, lòng giống như gió thổi qua đầm lau sậy, bối rối một trận.

“Bẩm Bệ hạ, ” Huy Nghiên biết phủ nhận vô ích, nhỏ giọng thật thà nói, “Việc này vừa mới định xong.”

Hoàng đế ngồi cạnh cửa xe, ánh sáng dừng trên mặt của hắn, rèm tre rũ xuống được cắt thành hình từng giọt nước, con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt không rõ.

“Thượng Thư thừa Tư Mã Giai, có đúng không?” Hắn không nhanh không chậm, “Trẫm nhớ rõ, hắn góa vợ đã nhiều năm, còn có một trai một gái.”

“Thưa đúng vậy.”

Hoàng đế bất chợt cười lạnh một tiếng, lời nói nghe vào nghiến răng nghiến lợi, “Lần trước khanh nói thái phó không muốn khanh nhập cung, từ chối Trẫm. Nay, khanh lại muốn làm vợ kế một kẻ góa vợ, còn muốn làm mẹ kế của hai đứa nhỏ? … Khanh ngẩng đầu lên!”

Huy Nghiên vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy cặp mắt phượng kia nặng nề, lời nói lạnh lùng, “Vương Huy Nghiên, cùng là góa vợ, mà Trẫm lại không đáng tiền như thế ư?”

Hắn hùng hổ, Huy Nghiên bị hù đến giật cả mình, “Thϊếp… Thϊếp không dám!”

“Đừng nói không dám!” Hoàng đế hừ hừ, nói, “Định cũng đã định rồi, còn có cái gì không dám!”

Huy Nghiên tim đập càng nhanh, càng bối rối hơn, chỉ thấy hốc mắt chợt chua chát.

Nàng âm thầm thở sâu, ra quyết định, lại lần nữa cúi đầu.

“Thϊếp sợ hãi!” Huy Nghiên nói, “Bệ hạ như ánh mặt trời ban trưa, thϊếp thành tâm kính yêu, chưa bao giờ có gan đánh đồng cùng người khác, lại không dám có tâm làm nhục! Bệ hạ, thϊếp từng nói, chỉ mong làm phụ nhân nơi thôn dã, không dám cầu vinh hoa, cái này cũng là ý của phụ thân. Phụ thân của Tư Mã phủ quân là Tư Mã thị lang, là bạn cũ với phụ thân thiếu, hai nhà có ý thành thân nhân, thϊếp cùng phủ quân vì đó mà kết duyên. Với thϊếp mà nói, mặc dù Tư Mã phủ quân có con, nhưng lại tao nhã cao thượng, không tổn hao gì đến đức hạnh, thϊếp được vào cửa, cũng là may mắn của thϊếp! Nếu như Bệ hạ giận dữ, thϊếp dù chết cũng không oán, những lời này đều từ tận đáy lòng, cúi xin Bệ hạ minh giám!”