Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Vào ngày Đoan ngọ, sáng sớm Huy Nghiên đã theo cả nhà Vương Mậu vận động, tẩy rửa, tế thần. Đám người hầu mang cây xương bồ cùng hương thảo đan thành bó, treo ở trước cửa, rải hùng hoàng vào những nơi ô uế để trừ ác.
Quần áo đã được xông hương từ sớm, thị tỳ mang trang sức hoa lan cài trên búi tóc của Huy Nghiên, lại lấy tơ ngũ sắc tết thành sợi, đeo trên cổ tay nàng. Đợi đến khi chỉnh tề, Huy Nghiên đi vào phòng khách, Vương Mậu nhìn thấy nàng, mắt sáng lên.
“Đây mới là nữ tử hai mươi mấy của Trường An, tươi đẹp như hoa.” Nàng tán dương, “Ngày thường muội ăn mặc mộc mạc, dù nhìn rất thoải mái, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút nhan sắc.”
Huy Nghiên cười cười.
Những quần áo này đều mới may. Lúc Vương Mậu về Hoằng Nông chúc thọ mẫu thân, nhìn thấy trong kho có mấy cuộn lụa triều đình ban thưởng cho Huy Nghiên, liền quở trách Huy Nghiên, nói nàng lại nỡ vứt xó cây lụa xinh đẹp như thế, không khỏi phân bua chọn mấy cuộn, mang về Trường An để người ta may cho Huy Nghiên mấy bộ xiêm y. Bộ đang mặc đây mới được may xong, tố sa ở ngoài, váy đỏ mỏng từng tầng uyển chuyển duyên dáng, tương xứng với da thịt trắng nõn của Huy Nghiên, dịu dàng như ngọc.
Thật ra thì tới tận hôm qua, Huy Nghiên vẫn không muốn vào cung. Vương Mậu khuyên can mãi, nói miệng muốn rách cả ra. Huy Nghiên bị nàng cuốn lấy hết cách, ấp úng hỏi, Hoàng đế có đi yến tiệc hôm đó không.
Vương Mậu kinh ngạc, không khỏi bật cười, “Muội vẫn còn để ý chuyện tuyển chọn à, sợ nhìn thấy Bệ Hạ nên xấu hổ ấy hử? Yên tâm, tỷ nghe tỷ phu muội nói, từ trước tới giờ Bệ hạ đều không đi. Hơn nữa Bệ hạ có đi thì đã làm sao nào, người đã đồng ý với muội, chẳng lẽ còn có thể đợi muội vào cung liền chộp luôn muội, không để muội đi à?”
Khó nói lắm… Huy Nghiên nghĩ tới hai lần giật hết cả mình kia, vẫn còn sợ hãi.
Chẳng qua nếu Hoàng đế không đi, nàng cũng yên lòng hơn chút. Vương Mậu hỏi lại, nàng đành phải đồng ý, nhưng cũng nói rõ, nếu như đến lúc đó nàng muốn đi, bọn họ cũng không được ngăn cản.
Vương Mậu dù cảm thấy suy nghĩ của nàng kỳ quặc, nhưng vẫn đồng ý.
Mọi người dùng chút đồ ăn sáng, sau đó đón xe đi vào Vị Ương cung. Ba cô cháu gái lần đầu đi hoàng cung, hai ngày trước đã vui vẻ vô cùng, dọc đường đi ríu ra ríu rít, cách một chiếc xe ngựa cũng có thể nghe thấy.
Huy Nghiên xuyên qua cửa sổ treo rèm lụa mỏng, nhìn ra bên ngoài, Vị Ương cung cao nguy nga, chia bầu trời thành một phương. Lần trước nhập cung đi tiệc canh Kiêu, nàng cũng phấn khích giống như mấy đứa cháu gái, nhưng hiện tại thì…
Cũng đâu phải mình chưa đi bao giờ, người nhiều không đếm xuể, chớp mắt sẽ không tìm được, mình lo lắng cái gì? Trong lòng an ủi bản thân, Huy Nghiên hít sâu một hơi.
Xe ngựa của bách quan từ Bắc khuyết vào thành liền không thể tiến về phía trước nữa. Mới xuống xe, Chu Tuấn lập tức gặp được đồng liêu, hàn huyên chào hỏi. Dù Vương Mậu năm nay mới theo trượng phu chuyển đến Trường An, nhưng trước khi xuất giá lại ở trong giáp đệ, luận về vào cung, nàng cùng Huy Nghiên đều quen thuộc hơn Chu Tuấn rất nhiều.
Tỷ muội hai người nhìn sang bốn phía, chỉ thấy ngoại trừ một ít dấu vết sửa chữa, còn lại đại khái không thay đổi, không khỏi liếc nhau, có cảm giác sụt sùi.
Vương Mậu là người lanh lẹn, trở lại Trường An mấy tháng, đã sớm tới nhà bạn cũ mấy lần, cho nên biết không ít gia quyến bách quan, vừa đi vào trong, vừa chào hỏi không ngừng, bên tai Huy Nghiên đều là tiếng cười của Vương Mậu.
“Huy Nghiên?” Một giọng nói chợt truyền từ phía sau tới, Huy Nghiên quay đầu, thấy một thiếu phụ, ăn mặc phú quý, ngạc nhiên nhìn nàng, cười tủm tỉm.
Huy Nghiên nhận ra nàng, giữa chân mày sáng ngời, “Như?”
Vi Như, cũng xuất thân từ một nhà quyền quý ở Trường An, tổ phụ từng làm thừa tướng, biết Huy Nghiên từ lúc nhỏ. Nhiều năm không gặp, Vi Như đã là một thiếu phụ, Huy Nghiên nhìn nam hài bốn, năm tuổi đi phía sau nàng. Bên cạnh là trượng phu, Huy Nghiên cũng biết hắn, Dương Lịch, cũng xuất thân bất phàm, mười mấy tuổi đã là lang quan. Nay nhìn bộ dáng của hắn, hình như là chức quan không tệ, cấp bậc ấn tín trên người và dây đeo triện không thấp.
Hiếm khi gặp được quen, Huy Nghiên cũng vui sướиɠ, chào hỏi nhau xong. Lúc này, nàng nhìn phía đằng nhau Vi Như còn có một vị nữ tử, cách nửa trượng, đang nhìn các nàng.
“Huy Nghiên, còn nhớ San không?” Vi Như nghĩ tới, vội nói.
Nàng nhắc tới tên này, Huy Nghiên giật mình, đúng là có ấn tượng.
Lục San, chức quan cha của nàng cùng Tư Mã thị lang giống nhau, Huy Nghiên cùng nàng xem như là quen biết, bởi vì nàng cũng từng làm hầu thư ở trong cung, chẳng qua không lâu sau mẫu thân bị bệnh, về nhà phụng dưỡng mẫu thân. Nay gặp lại, nàng kiểu tóc chỉnh tề, cũng là bộ dáng phụ nhân, chỉ là y phục trắng tinh hơn so với người khác, không tô son điểm phấn, trên đầu cũng chỉ có ngọc trâm.
“Phu nhân.” Huy Nghiên mỉm cười, hành lễ.
Lục San nhìn nàng, chốc lát, cũng hoàn lễ, “Nữ quân.”
Nàng không thân thiện giống Vi Như, thái độ cùng tươi cười đều là thản nhiên, lộ ra xa cách. Có điều, thật ra Huy Nghiên cùng nàng cũng không tính là quen thuộc, nên không cho là lạ.
“Cách đây hai tháng có nghe nói chuyện ngươi trở về, gặp Mậu tỷ tỷ hỏi thăm, thì nói ngươi đã trở về Hoằng Nông.” Vừa đi vào cung, Vi Như vừa nói, giọng thầm oán, “Ngươi cũng thiệt là, đi khỏi Trường An đã tám năm, trở về cũng không báo ai một tiếng.”
Huy Nghiên vội giải thích: “Mẫu thân huynh muội ta đều ở Hoằng Nông, cho nên không ở Trường An lâu lắm. Mà công việc trong nhà bề bộn, ta cũng định tới nhà mọi người thăm hỏi một lúc nhưng cuối cùng vẫn không được.”
Vi Như nghe lời này, nở nụ cười, nói: “Ta cũng nghĩ là vậy, lúc trước ngươi không chịu nổi buồn tẻ, làm sao có thể đóng cửa không đi ra ngoài được?” Dứt lời, nhìn nàng, thở dài, “Huy Nghiên, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, không giống ta, sinh thằng nhóc này xong, lập tức đã giống như mấy phụ nhân bình thường rồi.”
Lời này của nàng hơi quá, Vi Như cùng Huy Nghiên cùng tuổi, nay cũng chỉ hơn hai mươi, vẫn hào hoa phong nhã lắm.
Huy Nghiên chẳng phải biết khách sáo thế nào, cười cười, “Đừng làm ta ngại chết, ngươi như thế này, chải tóc để chỏm nói chưa lập gia đình cũng không phải không thể, ai tin ngươi đã lập gia đình lại còn sinh con nữa chứ?”
Vi Như đưa tay áo lên che miệng cười cười: “Haizzzz, cậu cùng cô ta còn đang giục ta sinh thêm đứa nữa, chắc không bao lâu nữa sẽ lại càng xấu hơn rồi.”
Vương Mậu đang đi ở phía trước nghe được, quay đầu lại nói, “Nói như vậy, ta sinh ba nữ nhi, chẳng phải là càng xấu hay sao?”
Vi Như ngẩn ra, vội giận hờn, cười, “Ây da! Muội làm sao so được với Mậu tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn cứ chọc người ta như thế!”
Mọi người đều cười.
Lục San đang nói chuyện cùng một vị phụ nhân, cách vài bước, nghe tiếng các nàng, quay đầu nhìn một cái.
Ánh mắt của nàng cùng Huy Nghiên chạm nhau, lạnh nhạt không có gợn sóng, chẳng bao lâu, lại thu hồi.
“Hai năm trước trượng phu nàng ấy mất, thủ tiết ở nhà, giờ không hòa đồng lắm, ngươi đừng trách nàng.” Vi Như ghé lỗ tai Huy Nghiên nói nhỏ.
Huy Nghiên sáng tỏ.
Không bao lâu, có nhà biết Vi Như tới chào hỏi, Vi Như cười nói từ biệt với Huy Nghiên cùng Vương Mậu một tiếng, sau đó đi theo mấy vị quý phu nhân.
Nhìn các nàng thân thiện nói chuyện, Vương Mậu cười cười, nói với Huy Nghiên, “Nếu năm đó muội không đi Hung Nô, nói không chừng cũng sẽ như vậy, vừa bắt chuyện, vừa cười không ngừng.”
“Đừng nói nhảm.” Chu Tuấn như cười như không, “Nói không chừng đến tiệc canh Kiêu sang năm, Thượng Thư thừa phu nhân nói lời nịnh nọt còn êm tai cả các nàng ấy chứ.”
Hai người sửng sốt, Vương Mậu không khỏi bật cười, Huy Nghiên lại hết cách, vừa thẹn thùng, liếc xéo Chu Tuấn.
Lúc trước tiệc canh Kiêu đều được tổ chức ở tiền điện, toàn là hoàng thân quốc thích cùng bách quan tham gia, các gia quyến tới trước điện Thanh Lương. Người đi tiệc canh Kiêu nhất định rất nhiều, bốn phía điện Thanh Lương là đình đài, hành lang gấp khúc lớp lớp, lại kiêm cảnh sắc hợp lòng người, vừa vặn cho yến tiệc lớn như thế này. Huy Nghiên đi tới, thấy các cung nhân bận bận rộn rộn, đi đi lại lại, không khác gì so với lúc trước.
Trường hợp như vậy, vốn là nơi bách quan thân thiết giao du, Huy Nghiên cùng Vương Mậu gặp lại nhiều người quen, có bạn cùng lứa tuổi, cũng có trưởng bối. Nhìn thấy Huy Nghiên, rất nhiều người đi lại chào hỏi, hỏi cái này hỏi cái kia, lại cảm khái một phen.
Theo thường lệ, có người hỏi Huy Nghiên đã gả đi chưa. bà mối Tư Mã Giai còn chưa tới cửa, Vương Mậu cũng không dám nhiều lời, chỉ nói, “Tất cả do mẫu thân cùng huynh trưởng làm chủ, ít ngày nữa sẽ định ra.”
“Cần phải chọn người trong sạch, Huy Nghiên là nữ quan từ Hung Nô trở về, vạn lần không thể uất ức được.” Một vị phụ nhân tướng tá hiền lành thân với Thích thị nói.
Vương Mậu đáp lại, miệng trơn lưỡi trượt nói vài câu chuyện hài, mọi người đều cười ra tiếng, sau đó lại chuyển sang đề tài khác.
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng náo nhiệt, nhìn lại, chỉ thấy là một vị quý phụ nhân mang theo nữ nhi đi tới bữa tiệc, hình như rất dược chào đón, bởi vì khá nhiều người đi qua chào hỏi.
“Đó là phu nhân Hoài Ân Hầu, cùng hầu nữ Đậu Vân.” Thấy Huy Nghiên tỏ vẻ mờ mịt, Vương Mậu thấp giọng nói, “Hoài Ân hầu Đậu Thành, chính là cha của nhị hoàng tử phi. Sau khi Bệ Hạ lên ngôi, phong Đậu Thành làm Hoài Ân hầu, nay, bên ngoại Bệ Hạ, ngoại trừ Đỗ thị, cũng chỉ còn Đậu thị.”
Huy Nghiên sáng tỏ. Chuyện Hoàng Đế từng cưới vợ, nàng đương nhiên nhớ rõ. Đậu Thành cùng họ với Hiếu Văn Đậu hoàng hậu, cùng hệ với Ngụy Kỳ hầu Đậu Anh, chẳng qua cùng là đại gia tộc hiển hách, nhưng hắn thuộc chi không có tiếng tăm gì, thẳng đến khi nữ nhi được nhập cung, gả cho nhị hoàng tử. Nói đến mới nhớ, vị hoàng tử kia phi, Huy Nghiên đã từng gặp, tên là Đậu Uyển, lớn hơn Huy Nghiên một chút. Khi đó, Đậu Uyển còn chưa nhập cung, Huy Nghiên không ấn tượng lắm với nàng, chỉ nhớ được đó là một nữ tử an tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng rất biết lễ.
Một trận gió thổi qua bên tai.
… Cùng là góa vợ, mà Trẫm lại không đáng tiền như vậy ư…
Đừng suy nghĩ nữa!
Huy Nghiên gào thét trong đầu như thế.
“Muội làm sao thế? Sao lại dậm chân?” Vương Mậu lạ lùng nhìn nàng.
Huy Nghiên mỉm cười một cái: “Không làm gì…”
Lúc này, một vị phu nhân đi tới, nói, “Mậu, không tới chỗ phu nhân Hoài Ân Hầu chào hỏi sao?”
Vương Mậu nói: “Không đi đâu, ta với Hầu phu nhân không quen biết.”
“Không quen thì đã sao, còn ối người không quen đấy thôi.” Phụ nhân kia không để ý, nhìn bên cạnh, hạ giọng, “Đi cùng người quen cũng tốt. Ta nghe nói, Hoàng Hậu Bệ Hạ, tám phần là nhà bọn họ đó.”
“Hả?” Nghe được lời này, Vương Mậu cùng Huy Nghiên đều kinh ngạc, nhìn nhau, “Sao nói như thế?”
“Ai cũng nói vậy. Không phải tháng trước bệ hạ tuyển chọn à? Nghe nói, người đến nay chưa từng phong phi, càng miễn bàn lập hậu. Những nữ tử tuyển chọn tiến cung kia, nay đều đi làm cung nhân. Rất nhiều người đều nói, nhiều năm như vậy Bệ Hạ không động tĩnh gì, chính là bởi vì còn nhớ thương Đậu phi. Ngươi nhìn xem, Bệ Hạ đối với Đậu gia tốt cỡ nào, phong hầu, còn ban giáp đệ. Thứ nữ Hoài Ân hầu nay cũng đến tuổi gả đi rồi, nghe nói đã từ chối rất nhiều bà mối, hẳn là đợi Bệ Hạ trực tiếp nghênh vào cung phong hậu đó.”
“Thật sự?” Vương Mậu bừng tỉnh đại ngộ.
Huy Nghiên đứng bên cạnh nghe, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía phu nhân Hoài Ân Hầu. Chỉ thấy mẹ con họ bị vây quanh ở giữa, Hầu phu nhân mặt mày hớn hở, hầu nữ dáng vẻ cao quý, mỉm cười, mang theo một chút quý phái, tư thế không giống với người thường.
Thanh xuân niên thiếu, lại xuất thân hoàng thân quốc thích, vô luận nhìn từ nơi nào, nàng cũng xứng với Hoàng đế hơn mình.
Có lẽ hoàng đế sẽ giống như mọi người nói, cuối cùng sẽ cưới vị hầu nữ này đi? Huy Nghiên thầm nhủ.
“Đi qua chào hỏi không?” Vương Mậu nhỏ giọng hỏi Huy Nghiên.
Huy Nghiên nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy hay là không đi cho thỏa đáng, đang muốn trả lời, Vương Mậu bỗng nhiên giật nhẹ ống tay áo Huy Nghiên, giữa chân mày vui vẻ, nói, “Bọn họ đến rồi!”
Nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều người mặc quan phục đi vào trong Uyển. Hòa ra là nghi lễ bên công thự đã hoàn tất, đám bách quan giờ về đi yến tiệc.
Không bao lâu, Huy Nghiên liền thấy được Chu Tuấn, còn có Tư Mã Giai bên cạnh hắn.
Huy Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Giai mặc quan phục, hắn vốn dung mạo xuất chúng, dưới quan phục chỉnh tề, càng là cảnh đẹp ý vui.
Nhìn thấy hắn, Huy Nghiên không khỏi nở nụ cười, cùng Vương Mậu tiến lên chào hỏi.
“Hôm nay sao không thấy Tư Mã Công?” Vương Mậu kinh ngạc nói.
“Hôm qua phụ thân đi miếu cung, nói thân thể mỏi mệt, hôm nay xin nghỉ.” Tư Mã Giai đáp.
“Thân thể Tư Mã Công không việc gì chứ?” Huy Nghiên hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là không đi được đường xa, hôm qua hơi mệt một chút.” Tư Mã Giai đáp.
Huy Nghiên nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Vương Mậu cùng Chu Tuấn liếc nhau, bên môi mang theo nụ cười.
“Ngồi vào vị trí đi, trì hoãn nữa là không có chỗ ngồi đâu đấy.” Chu Tuấn ngầm nhìn sang, nhắc nhở.
Mọi người đều sáng tỏ, tìm một chỗ trong đình hóng mát ngồi xuống, vị trí không tệ, có thể trông thấy chính điện.
“Tư Mã Công đúng là có ý tốt.” Vương Mậu sâu xa nói bên tai Huy Nghiên, má Huy Nghiên nóng lên, không khỏi nhìn về phía Tư Mã Giai, chỉ thấy hắn đang trò chuyện cùng Chu Tuấn, vẻ mặt vẫn như cũ.
Tư Mã Giai ngồi đối diện Huy Nghiên, bàn lại không cách xa nhau mấy. Bọn họ nói chuyện xong, Tư Mã Giai quay đầu lại, va phải tầm mắt Huy Nghiên.
Hắn cười nhẹ, sáng sủa khác thường.
Huy Nghiên cũng không khỏi cong cong khóe môi.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi chứ?” Hắn hỏi.
“Sớm đã không ngại.” Huy Nghiên đáp.
Hai người mới nói đôi lời, có người đi lại chào hỏi, đành phải dừng lại. Ba cô cháu gái hi hi ha ha ở bên cạnh chơi đùa, Vương Mậu thỉnh thoảng lại quát khẽ bảo dừng lại, nhéo các nàng, làm cho các nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Huy Nghiên nói chuyện với Vương Mậu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười truyền tới cách đó không xa, nhìn lại, chỉ thấy trong đình, có vài nữ tử tụm lại nói chuyện, trong đó có Vi Như, còn có Lục San.
Lục San hình như cũng thấy Huy Nghiên, liếc về phía bên này. Huy Nghiên lễ phép khẽ khom người, lúc này, Tư Mã Giai cùng một vị đồng liêu nói chuyện xong, hình như cũng bị tiếng trò chuyện bên kia hấp dẫn, nhìn qua.
“Trường Nho!” Lúc này, có người gọi tên chữ của Tư Mã Giai, đi tới. Hắn chào hỏi Chu Tuấn cùng Vương Mậu, cười nói với Tư Mã Giai, “Hứa Thượng Thư tìm ngươi, ngài ấy đang ở điện Tây, mau theo ta qua một chuyến.”
Tư Mã Giai đáp, nhổm dậy chào mọi ngươi một tiếng, lại nhìn về phía Huy Nghiên.
Huy Nghiên mỉm cười gật đầu.
Tư Mã Giai bình thản, đi theo người kia.
Mắt Huy Nghiên nhìn theo bóng dáng hắn, chỉ thấy gió thổi làm tay áo hắn bay lên, tuy trên người hắn không phải là bộ đồ màu trắng từng khiến Huy Nghiên động lòng, nhưng vẫn có mấy phần xuất trần.
“Nhìn cái gì nữa, mắt cũng đơ cả ra rồi.” Vương Mậu bỗng nhiên lại lại gần trêu ghẹo.
Huy Nghiên oán trách liếc xéo, thu hồi ánh mắt.
Người quá nhiều, đám cung nhân phải dâng canh lên từng nơi một, buổi tiệc bắt đầu còn phải kéo dài lâu. Bách quan cùng quý quyến sớm đã quen, trước khi ra khỏi cửa đều dùng bữa trước, cho nên không nóng nảy. Nhiều người dứt khoát du ngoạn trong uyển, hoặc tốp năm tốp ba đi dạo, hoặc tụ tập nói chuyện phiếm, có đủ các loại lạc thú.
Tư Mã Giai đi hồi lâu còn chưa trở về, Huy Nghiên nghe Vương Mậu nói một vòng các nhà quanh đây, lại chơi cùng mấy đứa cháu gái, lúc cung nhân dâng canh lên, nàng nghe thấy trên điện Thanh Lương, truyền đến tiếng nhạc.
Mà lúc nàng nhìn qua, chỉ thấy thiên tử đang nghi thức đi lên điện đài, bóng dáng một người đi thẳng vào trong mắt, tim bống nhiên “thịch” một cái.
Huy Nghiên hoảng hốt, mở to hai mắt.
“Người kia… Không phải là Bệ Hạ chứ?” Vương Mậu cũng kinh ngạc, hỏi Chu Tuấn.
“Đúng là người.” Chu Tuấn nhìn Huy Nghiên, cười nói, “À, mới rồi quên báo cho muội biết, hôm nay cũng chẳng biết tại sao, Bệ Hạ lại tự mình chủ trì nghi lễ.” Dứt lời, có chút đắc ý, “Nghe nói đây là lần đầu Bệ hạ đến tiệc canh Kiêu, cũng giống huynh, ha hả…”
Huy Nghiên cảm thấy mặt mình như là bị thứ gì chà lên vậy, nóng lên từng trận.
Nàng gần như có thể cảm giác được ánh mắt người nọ liếc tới đây, giống như roi, làm cho nàng xấu hổ vô cùng.
“Muội… Muội về nhà trước.” Nàng nói ấp a ấp úng, chưa kịp nói xong, đã đứng dậy.
Vương Mậu sửng sốt một chút, vội nói, “Ai, muội sợ… Muội ngồi xuống!” Định giữ chặt nàng, nhưng không giữ nổi.
“Huy Nghiên!” Vương Mậu vội la lên.
Huy Nghiên đã vội vàng rời đi, đầu cũng không quay lại đã đi ra ngoài.