Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Huy Nghiên không cần tuyển chọn nữa, trên dưới Vương gia đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống.
Trải qua chuyện khẩn trương như thế, Thích thị cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều, không vội vã hôn sự của Huy Nghiên cùng Vương Oanh nữa, dặn dò Vương Cảnh xem xét cho thật kỹ, chọn một gia đình tốt mới được. Được lời này của Thích thị, Huy Nghiên cùng Vương Oanh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tất cả lại lắng xuống.
Xuân đi hạ tới, dông tố lại càng nhiều. Mặc dù vị trí ruộng đất của Vương gia không tốt, nhưng phong cảnh bốn phía lại dễ chịu, rừng dâu cùng rừng trúc xanh mượt, hoa cở ven đường nở đầy hoa, sông nhỏ dâng cao, chảy ào ào. Thích thị rất thích phong cảnh bên ngoài trạch viện, thường hay mang theo đám con cháu đi tản bộ, bảo bọn người hầu mang theo ghế đệm, thức ăn, đến đồng nội ngắm hoa, đến mép hồ ngắm cá.
Tới nay, Huy Nghiên mới cảm nhận được mình đang trải qua những ngày nhàn nhã về quê làm ruộng. Những lúc ở nhà, hoặc là làm bạn với mẫu thân, hoặc là chơi cờ với huynh trưởng, có khi dạy ba đứa cháu trai, cháu gái học chữ. Tình cảnh như thế, nếu còn ở Hung Nô thì cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Đương nhiên, nếu như không phiền lòng về phủ khố thì tốt rồi.
(Phủ khố: Kho chứa đồ đạc, tiền bạc… của một nhà)
Mấy ngày nữa là Thích thị tròn 55 tuổi, trong nhà muốn làm thọ yến. Lúc lên kế hoạch, Tào Khiêm đem sổ sách tháng trước trình lên Vương Cảnh cùng Huy Nghiên, vẫn là thu không đủ chi.
Vương Cảnh nhìn, sắc mặt không tốt lắm.
Huy Nghiên lại bình tĩnh, bởi vì nó nằm trong dự kiến của nàng.
Thứ duy nhất trong nhà tạo ra thu nhập là ruộng hoa màu, nay mạ mới nhú lên, phải tới mùa mới có thu hoạch. Người hầu cũng trồng rau ở sau nhà, nuôi gia cầm gia súc, còn có hồ cá, nhưng cũng chỉ đủ để ăn uống trong gia đình hàng ngày. Trên dưới Vương gia cơm áo không thiếu, cái thiếu chính là tiền tài, giờ lại đang thời kỳ giáp vụ, trong nhà dùng tiền, đều dựa vào Huy Nghiên giúp đỡ. Mà tiệc chúc thọ của Thích thị, dù sao cũng cần phải mua chút gì đó, chung quy cũng phải tiêu tiền.
“Không thì cứ tiết kiệm một chút.” Vương Cảnh nói với Huy Nghiên, “Nếu không mời nhiều người, rượu thịt trong nhà cũng có thể đủ chiêu đãi một bữa.”
Huy Nghiên nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Mẫu thân đã sớm nói với người khác về chuyện mừng thọ này, các thân thích đều biết được, không mời sao được.”
“Nhưng mà…”
“Huynh trưởng không cần phải lo lắng, một buổi tiệc cũng không tốn quá nhiều tiền.”
Vương Cảnh thật ngại ngùng: “Huy Nghiên, muội đã giúp trong nhà rất nhiều…”
“Người một nhà, huynh trưởng đừng nói như vậy.” Huy Nghiên vội nói.
Tuy rằng nói như thế, nhưng Huy Nghiên vẫn lo lắng. Đúng là nàng còn chút tiền, nhưng cứ miệng ăn núi lở mãi cũng không phải biện pháp hay. Mỗi khi đến lúc này, nàng liền sẽ đi đếm ngày, Lý Tích xuất phát đã hơn một tháng, cũng đã lâu rồi, hẳn là nên trở lại rồi chứ?
Ngày càng tới gần, Vương gia từ trên xuống dưới lại bắt đầu bận rộn. Huy Nghiên cùng Vương Oanh may đồ mới cho Thích thị, Trần thị làm giày mới, ngày nào cũng thiêu thùa may vá. Ngoài chuyện đó ra, Huy Nghiên còn giúp đỡ phu thê Vương Cảnh chủ trì trong ngoài, tính toán xem nên mời bao nhiêu người, nên gϊếŧ bao nhiêu con gà, bao nhiêu con heo, mua bao nhiêu rượu. Thân thích ở nơi xa tới chúc thọ, ban đêm ngủ lại, còn phải dọn dẹp lại phòng ốc, chuẩn bị đãi khách…
Lúc trước ở Hung Nô, mỗi lần công chúa tổ chức tiệc, đều do Huy Nghiên xử lý, nay tiệc chúc thọ của Thích thị, chuyện trong ngoài tuy rằng phức tạp, nhưng Huy Nghiên vẫn an bài gọn gàng ngăn nắp, Thích thị thấy, cũng kinh ngạc.
“May mà có con.” Bà nói, “Huynh trưởng cùng trưởng tẩu con có cộng lại, cũng không bằng con.”
Huy Nghiên cười cười: “Mẫu thân, huynh trưởng là chủ một nhà, tân khách đều muốn huynh ấy ra mặt, trưởng tẩu còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ, nào có tinh lực nữa.”
Thích thị lắc đầu, nói, “Con đừng tưởng rằng nương không biết, tính tình kia của huynh trưởng con, nghiên cứu học vấn sẽ thành, nhưng chưởng gia thì khó. Trưởng tẩu con lại là khuê tú nhà giàu, giúp chồng dạy con thì được, nhưng chuẩn bị việc nhà thì chẳng có chủ ý gì.”
Vương Oanh nói: “Chuyện này không phải là tốt lắm sao? Nhị tỷ cái gì cũng biết làm, từ nay về sau trong nhà cứ để nhị tỷ quản lý.”
Thích thị dí trán nàng một cái, “Nào có nữ nhi nào quản lý gia đình chứ, hơn nữa nhị tỷ con còn phải gả cho người ta, quản lý như thế nào nữa?”
Huy Nghiên cười nói: “Nếu nương không chê, con không gả là được…”
“Nói bậy!” Thích thị trừng nàng, cũng dí trán nàng, “Con mà dám không gả, thì đừng hòng về nhà này!”
Huy Nghiên sờ trán, ngượng ngùng, không nhiều lời thêm nữa.
***************
Đã nhiều năm Thích thị không chuẩn bị tiệc thọ thần, lần này mở tiệc, người tới rất nhiều.
Giờ Tỵ qua đi, trạch trước đã náo nhiệt lên. Thân thích đến nhà mừng thọ, hàng xóm láng giềng, tá điền nườm nượp mà tới, Vương Cảnh cùng Trần thị đứng trước nhà đón khách, Vương Oanh cùng Thích thị hàn huyên với khách ở trên, Huy Nghiên cùng Tào Khiêm thu xếp trong ngoài tiếp ứng, bận rộn đến mức quên mất trời trăng mây gió.
Ngoài hàng xóm láng giềng ra, còn có các thúc bá nhà Vương Triệu, người nhà Thích thị cũng tới rất nhiều, còn có một nhà huynh trưởng của Trần thị ở Trường An, tất cả ở chung một chỗ, làm trong ngoài phòng khách đều đầy người, đến ngay cả bàn trong đình cũng dược khiêng lên, tất cả các tì nữ đều được huy động hết, lại còn vội vội vàng vàng.
Huynh trưởng Trần thị tên Trần Khuông, thê tử là Lô thị, nữ nhi Trần Kiều. Trần Kiều cùng Vương Oanh có quen biết, hai người tuổi gần bằng nhau, hành lễ xong liền ra sau viện chơi đùa. Trần thị đã lâu không gặp huynh tẩu của mình, dẫn con cái hành lễ xong, cũng ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.
Mà so sánh với các thúc bá, Huy Nghiên càng thích cữu phụ cùng di mẫu bên ngoại hơn. Bọn họ ở bên Thượng Lạc, cách đây khá xa, lần trước Huy Nghiên về nhà mở tiệc, chưa có dịp mời họ. Nay, Huy Nghiên cùng bọn họ lần đầu gặp nhau, làm lễ xong, bị bọn họ vây quanh hỏi, cảm xúc bùi ngùi.
“Có thể trở về đó là chuyện may mắn, nhớ lại trước đây, Thượng Lạc cũng có một vị hương nhân đi theo công chúa đi Ô Tôn hòa thân, cả đời cũng không trở về.” Huy Nghiên nói với đại cữu phụ.
“Đúng thế, trở về là tốt rồi!” Đại cữu mẫu lau nước mắt.
Nhị di mẫu hỏi: “Huy Nghiên, năm nay 24 sao?”
Huy Nghiên đáp: “Thưa vâng.”
Nhị di mẫu kinh ngạc: “Ơ này? Lần trước thiên tử tuyển chọn, không phải là muốn người trong gia đình đoàng hoàng từ 18 tới 25 sao? Cháu rõ ràng vừa khớp mà!”
Thích thị ngồi bên cạnh nghe thấy thế, cười nói, “Các muội không biết thôi, Huy Nghiên vì việc này, đã phải bôn ba một phen đấy. Con bé tới kinh thành trần tình với bệ hạ, nói muốn phụng dưỡng bà già này, không muốn nhập cung!”
“Trần tình với bệ hạ?” Các thân thích đều ngạc nhiên không thôi.
“Còn có thể như vậy sao?”
“Là thiên tử đó! Huy Nghiên muốn gặp liền có thể gặp?”
“Nhị tỷ là nữ quan, lúc mới về Hán, Bệ hạ từng tự mình triệu kiến đó!” Vương Oanh vừa về, nghe thấy thế, nhịn không được chen miệng nói.
Các thân thích sáng tỏ, nhưng vẫn kinh ngạc.
“Bệ hạ đáp ứng sao?” Tam di mẫu hỏi, “Ôi chao, nếu bệ hạ nổi giận thì làm sao?”
“Ta cũng nói con bé như vậy!” Thích thị nói, “Tiểu nữ tử này, không muốn nhập cung là nhất quyết không chịu nhập, lấy bà già này làm cớ để qua loa! May mắn bệ hạ là người thấu tình đạt lý, chuẩn việc này, hủy bỏ tên của nó trong danh sách. Haiizzz, chư vị không biết chứ, ta đợi nó mà thấp thỏm suốt mấy ngày trời!” Nàng nói vô cùng đau đớn, nhưng khóe mắt lại chứa ý cười không hề che đậy.
Mọi người nghe, đều khóc nức nở, “Nói như thế, bệ hạ thật nhân từ!”
“Tỷ đừng trách Huy Nghiên.” Cữu phụ vuốt râu, “Huy Nghiên ở Hung Nô tám năm, nhất định là rất nhớ nhà. Khó khăn lắm mới trở về, tự nhiên là muốn tận hiếu, nhập cung thì tận hiếu thế nào được? Đều là vì muốn tốt cho tỷ!”
Thích thị cười, liên tục lên tiếng trả lời.
Nghe bọn họ cứ liên tục cái gì mà “Thiên tử” “Bệ Hạ” “Ân đức”, Huy Nghiên lại cảm thấy dường như có thứ gì đang đâm vào người, đến ngay cả cười cũng biến thành không thành thật, cúi đầu uống một ngụm nước, không lên tiếng.
Đang hàn huyên, bỗng nhiên, nàng thoáng nhìn thấy Tào Khiêm đi tới, ý bảo mời nàng đi ra ngoài.
Huy Nghiên hướng mọi người xin cáo lui, đi ra khỏi phòng khách, “Người nhà ai tới vậy?”
“Cũng không phải là khách.” Tào Khiêm thấp giọng nói, vẻ mặt đăm chiêu, “Nữ quân, tiểu nhân mới rồi gặp tứ chủ công kéo chủ nhân đi nói chuyện”
“Tứ thúc phụ?” Huy Nghiên kinh ngạc, nhìn về phía Vương Cảnh bên kia, ánh mắt lạnh xuống.
*******************
Vương Cảnh vốn đang tiếp khách trong đình, cảm thấy khát nước, nên quay về phòng khách uống nước, lại gặp phải tứ thúc phụ Vương Tự.
“Hiền chất vất vả rồi!” Vương Tự nhìn thấy hắn, tươi cười thân thiết.
“Chiêu đãi thân hữu, vốn là việc nên làm, không dám nói khổ.” Vương Cảnh khiêm nhường nói.
“Ừhm, chuyện tiếp khách cứ giao cho người nhà, chủ một nhà như cháu, mệt nhọc như vậy làm chi.” Vương Tự ân cần nói, “Đến đến đây, thúc phụ đã lâu chưa gặp cháu, đến ngồi cạnh thúc phụ lát.” Dứt lời, lập tức kéo Vương Cảnh đến một góc hẻo lánh.
Trong đình có bóng cây, phía dưới còn có cái chiếu. Vương Cảnh không từ chối được, chỉ đành đi theo Vương Tự ngồi vào chỗ.
Vẻ mặt Vương Tự tươi cười, nhìn thấy có mứt trên bàn dùng để đãi khách, cầm lên.
“Ta thấy gần đây khí sắc hiền chất rất tốt, ” Hắn vừa nhai mứt vừa nói, “Như thế nào? Trong nhà có việc vui gì hả?”
“Thúc phụ quá khen, mừng thọ mẫu hân, tất nhiên là đại hỉ của cả nhà.” Vương Cảnh đáp.
“Thọ thần tất nhiên là hỉ, không phải là thúc phụ nói hỉ.” Vương Tự khoát tay, cười híp mắt nhìn hắn, hạ giọng, “Ta nghe nói, gần đây cháu phát tài.”
“Phát tài?” Vương Cảnh ngạc nhiên, “Thúc phụ, lời này từ đâu mà có?”
“Đừng giả vờ nữa, trong hương này ai mà không biết, Huy Nghiên từ Hung Nô trở về, triều đình thưởng cả một xe tiền, vô số kim ngọc!” Mắt Vương Tự như phát sáng, “Hiền chất, ta sớm nói tam huynh đã dạy ra một nữ nhi tốt, hai huynh muội cháu có tiền đồ như hế, thân thích như ta cũng được thơm lây!”
Vương Cảnh dở khóc dở cười: “Thúc phụ, chớ nghe người lắm điều nói bậy.”
“Chậc, sao là nói bậy, người ta đều nhìn thấy, lúc Huy Nghiên trở lại, bánh xe nặng tới mức lún hơn một thước cơ mà.” Vương Tự nói xong, đột ngột chuyển chủ đề, lời nói thấm thía, “Hiền chất, chớ trách thúc phụ nói cháu, được vinh hoa, không thể quên thúc bá đâu đấy. Người khác không nói, nhưng thúc phụ ta, từ nhỏ đến lớn, có đối tốt với cháu không?”
Vương Cảnh ngẩn người.
“Lúc cháu còn bé, phụ thân cháu còn chưa đi Trường An, người đối xử tốt với cháu nhất là ai? Là thúc phụ. Tuế thì tiết khánh*, thúc phụ chưa bao giờ không cho cháu lấy một bộ đồ mới, sau này mỗi lần đi Trường An, cũng chưa bao giờ quên cháu. Hiền chất, cháu là người đọc kinh hiểu lẽ, cần phải biết gốc rễ đối nhân xử thế, là ở ân nghĩa!”
(*Tuế thì tiết khánh : Ngày lễ tết)
Vương Cảnh nghe được chút manh mối từ trong giọng nói của Vương Tự, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt.
Tứ thúc phụ Vương Tự, gần 2 năm nghiện bài bạc, nổi tiếng trong hương. Hắn gần đây thua rất nhiều tiền, tứ thúc mẫu gần như trở mặt. Trong sổ sách, kẻ vay tiền Vương Cảnh nhiều nhất cũng là Vương Tự, Vương Cảnh không nhún nhường không được, mượn vài nét bút, hơn hai vạn tiền nhiều vô kể, nhưng một phân tiền cũng không lấy lại được.
“Thúc phụ, ” Vương Cảnh nói, “Nếu thúc phụ có chuyện gì, kính xin nói thẳng.”
Vương Tự nghe được lời này, sắc mặt hoà thuận một chút.
“Cũng không phải là chuyện lớn gì.” Hắn cười cười, bỗng nhiên thở dài, đổi thành cau mày, “Hiền chất không biết đấy chứ, gần đây trong nhà thúc phụ rất khó khăn, mắt thấy ruộng nương tổ phụ cháu để lại không giữ được nữa rồi. Đó cũng là sản nghiệp tổ tiên, nếu rơi vào tay người khác, thúc phụ chẳng phải thành tội nhân sao? Hiền chất, trong đám hàng xóm thân thích, có thể hỗ trợ cũng chỉ có hiền chất!”
Vương Cảnh hít một hơi, quả nhiên là chuyện này.
… Huynh trưởng, có mượn không trả, đó là kẻ bất tín. Kẻ bất tín, cho dù là thân thích, cũng không thể dung túng. Bằng không có một liền có hai, người khổ cuối cùng cũng chỉ có huynh trưởng.
Hắn nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Huy Nghiên, không khỏi cười khổ. Uổng cho mình đọc sách nhiều như thế, cuối cùng chẳng nhìn xa bằng muội muội.
“Không dối gạt thúc phụ, cháu nay, cũng có tâm mà vô lực.” Vương Cảnh nói, “Cháu vô năng, phủ khố sớm đã thiếu hụt, không có tiền để mượn.”
“Sao mà không có tiền được?” Vương Tự bật dậy, “Không phải Huy Nghiên có rất nhiều sao!”
Vương Cảnh không nghĩ rằng Vương Tự lại không để ý mặt mũi như vậy, cau mày lại, đang định nói, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng của Huy Nghiên, “Qủa thật là cháu có chút tiền, nếu thúc phụ muốn, việc này dễ nói thôi.”
Hai người cả kinh, quay đầu, lại thấy Huy Nghiên đứng ở phía sau, cười tủm tỉm, “Thúc phụ không muốn sản nghiệp tổ tiên lọt vào tay người ngoài, quả thật thâm minh đại nghĩa. Cháu gái cũng quyết không ngồi yên, nguyện mua điền sản, giúp thúc phụ vượt qua cửa ải khó khăn.”