Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Vương Tự không nghĩ tới bị Huy Nghiên nghe thấy, càng không nghĩ rằng nàng sẽ nói như vậy, sắc mặt càng thay đổi.
“Cháu gái nói quá rồi.” Vương Tự cười khan một tiếng, “Không thể nào bán được.”
“Không bán? Vậy thúc phụ phải làm như thế nào cho phải?” Huy Nghiên cùng Vương Cảnh nhìn nhau, thở dài, nói với Vương Tự, “Không dối gạt gì thúc phụ, mấy năm nay mùa màng không tốt, thu hoạch kém, thúc phụ cũng biết đó. Nay trong nhà thiếu tiền tài, mặc dù cháu gái được triều đình ban thưởng chút ít, nhưng cũng chỉ đủ để miễn cưỡng đối phó cho việc cơm áo. Hôm qua cháu gái cùng huynh trưởng nói tới việc này, còn cảm thán không thôi. Huynh muội chúng cháu không nơi nương nhờ, trên có mẫu thân thân thể yếu, dưới có đệ muội niên thiếu, còn có cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ, thúc phụ thấy đấy, khổ không thể tả. May mà trời xanh thương xót, còn có thúc bá yêu thương, mà thúc phụ luôn đối xử với huynh muội cháu như con ruột, càng thân thiết hơn. Cho nên mặc dù lần trước kho trống rỗng, thúc phụ tới cửa vay tiền, huynh trưởng vẫn cho người mượn. Gần đây trong nhà chi tiêu khá lớn, nói ra thật xấu hổ, hôm qua cháu gái cùng huynh trưởng nói đến chuyện thiếu tiền, còn nói định thương nghị với thúc phụ việc trả tiền, nhưng huynh trưởng nói thúc phụ đối xử với huynh tốt như thế, chắc chắn sẽ không trì hoãn không trả, cho nên thà rằng bán đất chống cự cũng không thể thúc giục. Nay thúc phụ nói khó xử, cháu gái thực hổ thẹn, trong nhà tuy khó khăn, nhưng nếu thúc phụ nếu mở miệng, tất nhiên sẽ trợ giúp. Chỉ cần thúc phụ đồng ý, cháu lập tức đi mượn tiền, cho dù có chút ít cũng phải giúp thúc phụ mua điền sản lại, vừa giúp thúc phụ, lại vừa không bôi nhọ dòng họ Vương thị. Thúc phụ yên tâm, giá ruộng tốt trên thị trường bao nhiêu, cháu gái một tiền cũng không thiếu, thúc phụ thấy như thế nào?”
Vương Tự nghe được lời này, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Chuyện này…” Hắn khụ một tiếng, “Cũng không đến mức như vậy, cháu trai có chỗ khó, thúc phụ sẽ nghĩ biện pháp khác là được.”
Huy Nghiên nghe thấy thế, mặt lộ vẻ không vui, “Thúc phụ nói thế, chẳng lẽ là nghi cháu dụng tâm không thành thật? Thúc phụ, huynh muội cháu thuở nhỏ được dạy dỗ, làm việc tuân theo lễ nghĩa, có thiên địa chứng giám. Nếu thúc phụ nghi ngờ chúng cháu, cháu gái nguyện cùng thúc phụ đến từ đường, đứng trước linh đường tổ tiên mà thề, nếu như không trung thực, thiên lôi đánh xuống…”
“Không không, không cần như thế, không cần như thế!” Ngày thường Vương Tự tin ma tin quỷ, nghe thấy thế nhảy dựng lên, vội nói, “Tấm lòng của chất nữ, thúc phụ tự biết, làm sao lại nghi ngờ được chứ! Cháu gái nói quá lời rồi, nói quá lời rồi!”
Huy Nghiên lại để cho hai câu, Vương Tự sắc mặt càng không tốt, lấy cớ đi nhà xí, vội vàng nhổm dậy đi ra ngoài.
Vương Cảnh mới rồi vẫn không có cơ hội mở miệng, nhìn bóng dáng Vương Tự đi xa dần, không khỏi mỉm cười. Nhìn Huy Nghiên, mỗi người đều bất đắc dĩ, nở nụ cười.
“May là muội tới.” Hắn thở dài, “Mặc dù vi huynh không muốn cho thúc ấy vay tiền, nhưng quả thực không biết ứng phó như thế nào.”
“Ứng phó cũng không khó, chỉ là xem ai mặt dày hơn mà thôi.” Huy Nghiên mỉm cười, trong lòng lại tiếc nuổi. Tiếc là cho dù mình có mạnh miệng hơn nữa, thì cũng chỉ là ngoài miệng. Số tiền đã cho Vương Tự mượn kia, cho dù nói rách cả môi, thì cũng không thể lấy lại được.
Huynh muội hai người nói chuyện, trở lại phòng khách, vừa lúc gặp Trần thị cùng huynh tẩu Trần gia đang từ sau viện đi ra.
Vương Cảnh cùng Trần Khuông từng cùng làm quan trong triều, sau này thông gia, quan hệ không tệ, nhưng Huy Nghiên lại không thân quen lắm với bọn họ, gặp mặt, cũng chỉ nói vài lời khách sáo.
Phu thê Trần thị là người Trường An, biết được chuyện Huy Nghiên vừa từ Hung Nô trở về. Trần Khuông nhậm chức ở phủ Kinh Triệu Doãn, tin tức linh thông, nói đến Hung Nô, hắn hưng trí bừng bừng, “Đúng rồi, nghe nói thân thể Ô San Thiền Vu không tốt, hôm qua ta còn cá với bằng hữu, xem xem Vương Tử nào có thể lên làm Thiền Vu. Theo như nữ quân, Hữu Hiền vương như thế nào?”
Huy Nghiên nghĩ nghĩ, nói, “Nhà mẹ Hữu Hiền vương mạnh nhất, nhưng bình thường làm việc ngang ngược, đắc tội không ít người.”
“Hữu Hiền vương?” Thê tử Trần Khuông không hiểu, “Thϊếp nghe nói Thiền Vu có Thái tử mà.”
“Thái Tử này tính gì chứ.” Trần Khuông cười xua tay, “Nàng nghĩ những người Hồ ở Hung Nô cũng dạy lễ hiếu ư? Lần nào đổi Thiền Vu không phải chém gϊếŧ một trận trước đó sao, binh đao mạnh nhất mới là Thiền Vu. Nàng xem đi, bên kia nhất định sắp thay đổi rồi.”
“Vậy ư?” Vương Cảnh hỏi, “Bá An nghe thấy tin gì chăng?”
“Cũng không phải là tin tức gì.” Trần Khuông nói, “Chỉ biết là dạo gần đây hàng hóa từ Hung Nô tới đây ngày càng ít đi, mà lương thực vải vóc vận chuyển tới Hung Nô lại nhiều hơn rất nhiều, triều đình còn vì thế mà đặc biệt hạ lệnh, yêu cầu các quan khẩu phải kiểm tra nghiêm ngặt hàng hóa tới Hung Nô, không được vượt quá mức, àh, mấy ngày trước đây có người dấu 200 cân sắt trong hàng hóa, bị tra ra, trực tiếp bị tống vào ngục đó.”
Mọi người nghe thấy thế, khóc nức nở.
“Thôi thôi, hôm nay là ngày tốt, ngày vui, binh đao cái gì.” Trần thị thấy bầu không khí không đúng, cười ngắt lời.
Mọi người cũng cười, chuyển chủ đề sang việc vặt con cháu hai nhà.
Huy Nghiên ngồi bên cạnh nghe, lòng lại như có cái gì đó bao trùm.
Thật ra không cần Trần Khuông nói, nàng cũng biết, Hung Nô khó tránh khỏi một trận chiến. Nàng vẫn lo lắng hai đứa nhỏ của công chúa, nên từng cùng Trương Đỉnh viết thư cho thượng thư triều đình, hi vọng có thể để triều đình ra mặt, mang hai đứa nhỏ về đất Hán, nhưng việc này chậm chạp không thấy tin tức, lần đầu lúc Huy Nghiên gặp hoàng đế ở Sóc Phương cũng từng nhắc tới, nhưng hoàng đế vẫn chưa tỏ thái độ.
Huy Nghiên không phải trẻ con, biết hai nước tương giao, chỉ có lợi ích làm đầu. Ở trong cục diện này, thậm chí công chúa cũng chẳng qua chỉ là quân cờ, huống chi con cái của nàng.
Mà cái nàng quan tâm nhiều hơn khiến nàng lại nhớ đến một chuyện khác.
Trần Khuông nói, hàng hóa từ Hung Nô tới đây càng ít dần, mà hàng hóa đi Hung Nô lại ngày một nhiều. Huy Nghiên suy nghĩ, đây chính là một chuyện lớn.
****************
Khách nhân nhiều, Huy Nghiên cùng phu thê Vương Cảnh, nhàn hạ không được bao lâu lại bận rộn. Trong trong ngoài ngoài tràn đầy người, ngoài việc chào hỏi ra, còn phải tiếp khách, vội vã không ngừng.
Trong phòng khác, giọng lớn nhất là nhị bá phụ Vương Hữu. Trong mấy huynh đệ, hắn là người giàu có nhất, Huy Nghiên đi ngang qua phòng khách thì nghe thấy hắn đang dương dương đắc ý nói chuyện tuyển chọn lang quan cho con trai thứ của hắn.
“Quan phủ nói, tháng sau là có thể đi Trường An!” Mặt Vương Hữu sáng ngời, “Không phải ai cũng có thể làm lang quan đâu nhé, cho dù là đời phụ bối từng làm quan, chư vị nói có đúng hay không? Nếu bàn về tài trí, trong mười dặm tám hương này, người nào so sánh được với con trai ta chứ? Quan huyện cũng biết đấy!”
Lời nói của hắn chứa thâm ý, rất nhiều người trao đổi ánh mắt, hiểu trong lòng mà không nói.
Huy Nghiên nhíu nhíu mày, nhìn lên phía trên, Thích thị mệt nhọc, đã ra sau phòng nghỉ ngơi. Vương Oanh bên cạnh Huy Nghiên nghe thấy thế, lộ vẻ bĩu môi, Huy Nghiên kéo kéo nàng, khẽ lắc đầu.
“Huy Nghiên, lần trước ta nói với mẫu thân cháu về vị Triệu công tử kia, đã suy nghĩ chưa?” Nhị bá mẫu Hồ thị nhìn qua Huy Nghiên, cách mấy người hỏi, “Hai ngày trước ta gặp họ, bọn họ còn hỏi thăm ý của bên này đấy!”
“Triệu công tử?” Có người hỏi, “Vị Triệu công tử nào vậy?”
“Con thứ của Triệu Cửu gia bên Dương ấp chứ ai!” Hồ thị nói, “Đây là người trong sạch, ăn dùng không lo.”
“Không phải Triệu Cửu là đồ tể ư?” Đại bá mẫu Vu thị kỳ quặc giận liếc mắt, “Sao xứng đôi với Huy Nghiên?”
“Sao không xứng cơ chứ?” Hồ thị nói, “Ngày ấy em có nói với đệ phụ rồi, 24 chứ không phải 14, kim chi ngọc diệp cũng đừng có nghĩ nữa. Đã là người trong hương ấp, thì đừng có nghĩ tới Trường An, tuyển một người tương xứng là được rồi.” Dứt lời, hỏi Huy Nghiên, “Huy Nghiên, cháu nói đi, cháu thấy như thế nào?”
Huy Nghiên nhìn nàng, cười nhẹ: “Hôn sự có mẫu thân huynh trưởng làm chủ, cháu gái há có thể xen vào?” Dứt lời, thi lễ, chân thành tránh ra.
“Bà lắm chuyện!” Vương Oanh cực kỳ giận dữ, đi ra vài bước xa, không nhịn được nói, “Rõ ràng nữ nhi của bà ta còn đang đợi gả, nếu như cảm thấy tốt, sao không để lại làm con rể! Nhị tỷ! Sao tỷ không phản bác vài câu?”
“Phản bác như thế nào? Trước mặt mọi người mắng bà ấy sao?” Huy Nghiên nhìn nàng một cái, “Oanh, làm một mụ đàn bà chanh chua không khó, nhưng có thể vãn hồi được bao nhiêu mặt mũi đây?”
Vương Oanh không cam lòng, lại cảm thấy có lý, tức giận không nói lời nào.
Huy Nghiên cười cười, sờ sờ đầu nàng.
Lúc này, người hầu báo lại, nói cả nhà Vương Mậu đến. Huy Nghiên cùng Vương Oanh đều vui vẻ, vội để người hầu đi báo cho Thích thị cùng Vương Cảnh biết, còn mình thì tới cửa đón tiếp.
Tiệc đón Huy Nghiên lần trước, Vương Mậu từng thỏa thuận với Thích thị, đến lúc mừng thọ mang theo hai đứa nhỏ đi theo. Nay, nàng quả nhiên không nuốt lời, phu thê hai người dẫn theo ba nữ nhi, cười tủm tỉm đi tới.
Mà chuyện khiến mọi người giật mình không thôi đó là Vương Hằng cũng tới.
Huy Nghiên đang định tiến lên hành lễ, bỗng nhiên nhìn thấy đám người phía sau, sửng sốt.
Tư Mã Giai đang xuống xe ngựa, gió thổi làm tay áo hắn phồng lên, dáng vẻ nho nhã. Hai mắt nhìn nhau, Tư Mã Giai lộ ra ý cười, tiến lên đây hành lễ, “Nữ quân.”
Huy Nghiên vội đáp lễ: “Phủ quân.” Không hiều sao, mặt nàng nóng lên, sau khi đáp lễ xong, không khỏi nhìn qua Vương Mậu.
Vương Mậu dường như biết được suy nghĩ của nàng, cười nói, “Nghe nói tiệc chúc thọ của mẫu thân, Tư Mã thị lang vốn cũng định đến, khổ nỗi thân thể không tốt, không đi được đường xa. Cho nên bảo phủ quân đến chúc thọ thay.”
Huy Nghiên sáng tỏ, nhìn về phía Tư Mã Giai, lại đáp lễ, nói, “Phủ quân một đường vất vả, không tiếp đón từ xa!”
Tư Mã Giai tao nhã nói: “Tại hạ nhiều năm chưa từng bái kiến Thích phu nhân, mừng thọ vốn nên đến, nữ quân không cần đa lễ.”
Mọi người hàn huyên một phen xong, Vương Cảnh đi ra, nhìn thấy bọn họ, cũng mừng rỡ không thôi, làm lễ xong, vui vẻ cười nói đón vào trong phủ.
Thích thị trở lại phòng khách, làm cho bà vui nhất chính là Vương Hằng cùng Tư Mã Giai.
Huy Nghiên cùng Vương Oanh đều tuân thủ hứa hẹn, không nói chuyện Vương Hằng bái lang quan cho Thích thị biết. Lần này Vương Hằng trở về, mặc thường phục lang quan trên người, vừa vào cửa đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Không chỉ Thích thị, đám thân hữu trong phòng ngoài phòng cũng ồ lên một mảnh.
“Tiểu tử!” Sau khi Thích thị biết được ngọn nguồn, vừa cười vừa mắng, “Việc vui như vậy, gạt mẫu thân làm gì!” Dứt lời, lại trừng mắt vui vẻ nhìn Vương Mậu cùng Huy Nghiên, “Các con cũng thật là, lại còn thông đồng với nó, bắt nạt bà già như ta!”
Vương Mậu dở khóc dở cười: “Nương oan uổng cho con quá, con nào dám thế! Đều là bảo bổi Vương lang quan của nương làm mà, nhất định muốn chính miệng báo cho biết nương biết, không cho con nói! Nó nói nó làm lang quan không có bổng lộc, muốn mang việc này làm lễ chúc thọ người mà!”
Vương Hằng cười hì hì, đoan chính lạy một cái với Thích thị, “Con chúc mẫu thân phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn!”
Thích thị mừng đến đỏ cả mắt, kéo hắn tới cạnh mình, “Cái thằng nhóc này! Cái gì mà lễ mừng thọ với chả không mừng thọ chứ, trở về đó chính là đại hỉ!”
Mọi người vui vẻ một phen, Tư Mã Giai lại tiến lên hành lễ, dâng lễ mừng thọ từ Trường An tới trước mặt Thích thị
Chu Tuấn đem chuyện Tư Mã Giai tiến cử Vương Hằng làm lang quan báo cho Thích thị biết, Thích thị nghe, kinh ngạc không thôi, càng thân thiết với Tư Mã Giai hơn.
“Tâm ý của Tư Mã Công khó có được” Thích thị hỏi thăm tình huống thân thể của phụ thân Tư Mã Giai xong, cảm thán nói, “Công tử cũng là người trọng tình trọng nghĩa!”.
Tư Mã Giai khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen, phụ thân thường nhớ lại tình nghĩa hai nhà năm đó, tại hạ cũng từng được thái phó chỉ điểm, được quý phủ thúc giục, tại hạ may mắn.”
Vương Mậu bên cạnh sẳng giọng: “Nương, sao người còn cứ gọi hắn là công tử chứ, hắn nay đã là Thượng Thư thừa, người nên gọi hắn một tiếng phủ quân mới phải!”
Thích thị nghe vậy, cười nói, “Đúng thế! Lão phụ luôn nhớ lúc trước, đúng là hồ đồ rồi!”
Mọi người đều cười.
Bên này náo nhiệt, thân thích cùng các tân khách nhìn, cũng nghị luận ầm ỉ.
“Nói như vậy, tháng trước Hằng đã vào triều rồi sao?” Đại cữu mẫu, như cười như không nhìn về phía Vương Hữu.
“Cũng không hẳn.” Tam di mẫu cười một tiếng, “Lang quan ấy, có vài người, không cần tham gia tuyển chọn cũng có thể vào.”
Giọng các nàng không cao không thấp, truyền vào trong tai Vương Hữu cách đó không xa. Sắc mặt hắn cứng ngắc, nhìn ngó bốn phía, làm bộ như không nghe thấy.
Đám người đại bá mẫu Vu thị lại đang nói chuyện với Tư Mã Giai, thấy hắn tuấn nhã như thế, cách nói năng không tầm thường, đều hiếu kỳ không thôi.
“Oanh!” Ngũ thúc mẫu vẫy tay gọi Vương Oanh, bảo nàng đi lại, “Vị Tư Mã phủ quân kia, thật sự là Thượng Thư thừa?”
“Đúng vậy.” Vương Oanh nói.
Thượng Thư thừa trẻ như vậy ư…”
Vương Oanh thấy các nàng như vậy, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ở Trường An, Vương Mậu từng nói qua muốn tác hợp Huy Nghiên cùng Tư Mã Giai, ánh mắt chợt lóe.
“Tư Mã phủ quân lúc còn nhỏ là lang quan, phụ thân hắn là Tư Mã thị lang, là bạn tri giao với cha cháu.” Nàng nói.
“Thật không? Sao ta chưa bao giờ nghe nói.” Nhị bá mẫu nhìn bên kia, còn kéo nữ nhi, hình như cảm thấy hứng thú.
“À, chuyện này cũng không trách được.” Vương Oanh cười cười, “Tư Mã phủ quân xuất thân từ thế gia Trường An, quen nhị tỷ từ lúc còn nhỏ, là cành vàng lá ngọc đấy.” Dứt lời, nàng hành lễ giống Huy Nghiên, sau đó xoay người tránh ra.
************************
Thọ thần Thích thị, náo nhiệt cả ngày. Lúc hoàng hôn buông xuống, mọi người cơm no rượu say, rất nhiều người ào ào cáo từ, đều về nhà trước khi trời tối.
Mà tân khách ở lại qua đêm, Huy Nghiên cùng Trần thị cũng sắp xếp chỗ ở xong xuôi, may mắn không thiếu phòng, không cần đi nhà khác ở nhờ.
Lúc rảnh rỗi, Vương Oanh nói với Vương Mậu cùng Huy Nghiên về chuyện ban nãy, vẻ mặt thống khoái.
“Trưởng tỷ cùng nhị tỷ không thấy vẻ mặt của bọn họ đâu, ” Vương Oanh mô phỏng, nói, “Như này… Lại như này này… Mặt của nhị bá mẫu như bị nhúng vào thùng thuốc nhuộm vậy, cực kỳ đặc sắc!”
Vương Mậu cùng Huy Nghiên đều cười.
“Muội đấy, nói lý với bọn họ như vậy làm gì, không biết sau lưng sẽ nói muội như thế nào đâu.” Huy Nghiên nói.
“Thích nói thì cứ nói đi, tốt nhất phải hận đến mức không dám cho muội lại gần nữa thì càng tốt!” Vương Oanh không quan tâm nói.
“Chung thân đại sự ấy à, không biết xấu hổ gì hết.” Vương Mậu cười giận, đưa bộ y phục trên tay cho nàng, “Thay tỷ cầm tới chỗ nhũ mẫu cách vách đi, xem xem ba đứa cháu gái chơi mệt cả rồi, mau bảo chúng rửa mặt đi.”
Vương Oanh làm mặt quỷ, cầm y phục đi ra ngoài.
Vương Mậu nhìn nàng, cười cười, nói với Huy Nghiên, “Có hai chuyện, tỷ chưa nói với muội.”
“Chuyện gì?” Huy Nghiên hỏi.
“Thứ nhất, chuyện Tư Mã phủ quân, hai ngày trước tỷ tới phủ thăm Tư Mã Công, thử thăm dò nhắc tới chuyện muội về Hán. Không nghĩ tới Tư Mã Công lại rất để ý, tỷ còn chưa nói chuyện hai người, ông ấy đã hỏi tỷ, muội đã có hôn phối chưa.”
“Àh?” Huy Nghiên lộp bộp trong lòng, nhìn Vương Mậu.
“Tỷ nói chưa có, Tư Mã Công vui mừng không thôi, nói Tư Mã phủ quân vẫn chưa có lương xứng, ông ấy bận tâm không thôi, nếu hai người kết thân, đó là chuyện không thể tốt hơn!”
“Bên Tư Mã phủ quân…”
“Tất nhiên là Tư Mã phủ quân nhận lời, lần này hắn đến, ngoại trừ mừng thọ mẫu thân, còn có một chuyện, đó là phụng mệnh Tư Mã Công, đề thân nhà ta!”
Huy Nghiên nghe, chỉ cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, chầm chậm, đếm không kịp, hai gò má đỏ ửng. Nàng cực lực bảo trì trấn định, “Sao lại là hắn đề thân? Cũng không thấy bà mối…”
“Đến mừng thọ ấy, trước hết để cho nương gặp một lần cũng tốt, hỏi ý một chút, nương mà đồng ý, những chuyện phía sau đều dễ nói.” Vương Mậu cười hì hì.
Huy Nghiên chỉ thấy đầu cũng không ngẩng lên được, lầu bầu: “Chuyện này… Còn có một chuyện nữa thì sao?”
“Còn có một chuyện, chính là là chuyện này!” Vương Mậu vẻ mặt thần bí, mở một cái rương gỗ lớn bên cạnh giường ra, chỉ thấy vàng óng, tất cả đều là xâu tiền!
Thấy Huy Nghiên kinh ngạc, Vương Mậu nói, “Đây đều là của muội đó, vị thương nhân họ Hồ kia trở lại, vẻn vẹn 2 vạn 4000 tiền!”