Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Lần trước Vương Mậu nói muốn tác hợp Huy Nghiên với Tư Mã Giai, yến tiệc lần này, nàng lại càng nhiệt tình hơn.
“Sao lại mộc mạc như thế?” Hoàng hôn buông xuống, Huy Nghiên đi tới trước phòng khách, Vương Mậu nhìn thấy nàng, rất không hài lòng, soi mói trên dưới một hồi, “Mấy món trang sức bằng vàng của muội đâu? Còn cả xiêm y nữa, tham gia tiệc mặc màu trắng làm gì?”
Huy Nghiên nói: “Muội tới đây vội quá, không kịp mặc gì nhiều.”
“Nói bậy.” Vương Mậu nói, “Hai ngày trước lúc muội nhập cung rõ ràng mặc đồ rất đẹp cơ mà, nhanh đi thay đi, không có thì cứ dùng của tỷ!” Nói xong, nàng đẩy Huy Nghiên trở về, còn bảo hai thị tỳ đi giúp Huy Nghiên.
Huy Nghiên hết cách, chỉ đành phải quay trở về trang điểm.
Hôm nay Tư Mã Giai đến dự yến, vẫn như lúc ngày thường, Huy Nghiên tất nhiên rất vui mừng, không cần Vương Mậu căn dặn cũng sẽ ăn diện một phen. Nhưng không hiểu vì sao, lúc này nàng chẳng có chút tinh thần nào.
Nàng ngồi ở trước gương, mặc kệ cho bọn thị nữ bận rộn trái phải, nàng cứ bình tĩnh nhìn gương đồng.
Người ở bên trong cũng nhìn nàng, vẻ mặt mơ màng.
… Nếu như trẫm không phải hoàng đế, ngươi có thích trẫm không?
Bên tai lại vang lên lời nói ngày hôm ấy.
… Ngươi nghĩ xong chưa?
Giọng của hắn, đột nhiên chồng chéo lên ngày xưa. Rất lâu trước kia, thiếu niên kia từng nói lời tương tự, cao ngạo mà lạnh lùng.
“Nữ quân?” Giọng thị tỳ từ bên cạnh truyền tới, Huy Nghiên hồi phục tinh thần.
Trên tay thị tỳ kia là chiếc hộp, bên trong chiếc hộp đựng vài món trang sức: “Nữ quân, trâm Đại Mạo này hay là Toàn Châu ạ?”
Huy Nghiên nhìn nhìn, muốn nói Đại Mạo, bỗng nhiên lại nhớ tới Thanh Y điện, nàng đè hoàng đế dưới thân, rút trâm Đại Mạo ra… Trên mặt bỗng nhiên cháy rực.
“Toàn Châu đi.” Huy Nghiên vội nói.
Thị tỳ đáp lại, cẩn thận cài trâm châu lên giữa tóc Huy Nghiên.
Đợi đến khi trở lại phòng khách, Vương Mậu nhìn nàng một cái, vẫn cảm giác không đủ long trọng, còn muốn nói điều gì, Chu Tuấn đã nói, “Thôi thôi, Huy Nghiên gả hay là nàng gả? Ta thấy như vậy rất được rồi, nàng đừng có nhúng tay vào nữa.”
Lúc này, người hầu báo lại, nói Tư Mã Giai đã đến trước cửa, mọi người cũng không rảnh nhiều lời, vội vàng ra ngoài tiếp đón.
Lúc Tư Mã Giai xuất hiện ở trước cửa, thấy hắn mặc xiêm y màu đen. Huy Nghiên nhìn hắn, không bao lâu sau, đã thấy hai đứa nhỏ đứng sau hắn.
Nhìn thấy Huy Nghiên, Tư Mã Giai kinh ngạc, mỉm cười chào nàng, “Nữ quân.”
“Phủ quân.” Huy Nghiên đáp lại.
Hai đứa con của Tư Mã Giai rất đáng yêu, trưởng tử gọi Tư Mã Diễn, tiểu nữ nhi gọi Tư Mã Hâm. Tư Mã Diễn bảy tuổi, có chút thần thái của phụ thân hắn, hành lễ nói chuyện giống như một tiểu đại nhân; Tư Mã Hâm thì hoạt bát hơn nhiều, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng rất thích cười, nhìn thấy Huy Nghiên, hai con mắt nhìn nàng, mềm mại nói “Bái kiến nữ quân”.
Sau khi mỗi người chào hỏi xong, Vương Mậu cười tủm tỉm cùng Chu Tuấn đi vào trong phòng khách, để lại Tư Mã Giai cùng Huy Nghiên ở lại phía sau.
Tư Mã Giai cũng không trách móc gì, nhìn Huy Nghiên, mỉm cười.
“Mấy ngày trước, tại hạ nghe nói nữ quân trở về Hoằng Nông.” Hắn nói với Huy Nghiên.
“Quả thực là thế.” Huy Nghiên nói, “Thϊếp vốn định trở về Hoằng Nông, nhưng trong nhà có chút chuyện, cho nên lại trở về Trường An.”
“Là vậy sao?” Tư Mã Giai hỏi, “Không biết tại hạ có thể giúp được gì không?”
Huy Nghiên lại nhớ đến hoàng đế, cười khổ trong lòng. “Việc nhỏ mà thôi, đa tạ phủ quân.” Nàng nói.
Tư Mã Giai nhìn nàng, cũng không hỏi nhiều, “Nếu cần tại hạ giúp gì, nữ quân xin cứ nói.”
Nghe được lời này, đáy lòng Huy Nghiên ấm áp lên một chút.
“Đa tạ phủ quân.” Nàng hơi gật đầu.
Bữa cơm này rất hòa hợp. Chu Tuấn cùng Tư Mã Giai đều làm việc trong công thự, nói đến một số chuyện lý thú cùng bằng hữu trong trong triều, nói không thấy mệt. Trong đó, cũng bao gồm hoàng đế.
Mỗi lần Huy Nghiên nghe thấy bọn họ nhắc tới “bệ hạ”, suy nghĩ lại bay xa.
Chẳng qua những chuyện bọn họ nói đều không phải chuyện gì lớn, chỉ nói chút việc vặt trong triều, phỏng đoán xem chuyện hoàng đế làm kia, dụng ý như thế nào.
Ở trong mắt mọi người, hoàng đế dường như là một người ở xa tít nơi chân trời. Lời hắn nói đều là khuôn vàng thước ngọc, làm việc gì cũng là mẫu mực của vạn người dân, trong miệng của mọi người, hắn như chiếu dụ của triều đình vậy.
Đây là tất cả tin tức liên quan tới hoàng đế trong hai ngày này.
Huy Nghiên cảm thấy, cái người thanh niên hỏi nàng có thích hắn hay không ở Thanh Y điện vào hôm đó, có lẽ thật sự là quỷ.
Màn đêm buông xuống, mọi người dùng cơm xong, nói chuyện phiếm một lúc nữa thì Tư Mã Giai mang theo bọn nhỏ cáo từ.
Tuổi hai nữ nhi của Vương Mậu không lớn hơn con cái của Tư Mã Giai là bao, chơi chung một chỗ lúc lâu, có chút lưu luyến không rời. Nữ nhi thứ hai của Vương Mậu là Chu Nhàn tặng cho Tư Mã Hâm một con dế được kết bằng cỏ, Tư Mã Hâm cầm ở trong tay, rất là thích.
“Hâm, ” Tư Mã Giai nói, “Con lấy đồ chơi của nữ quân, nàng còn nữa không?”
Tư Mã Hâm nghe vậy, do dự nhìn về phía Chu Nhàn.
Chu Nhàn cười hì hì nói: “Đây là đồ do Huy Nghiên di mẫu làm, ngươi cứ cầm đi, di mẫu làm cho ta cái khác là được.”
Tư Mã Hâm nghe thấy thế, lập tức chờ đợi nhìn về phía Huy Nghiên.
Huy Nghiên mỉm cười: “Tiểu nữ quân cứ cầm lấy.”
Tư Mã Hâm lại nhìn về phía Tư Mã Giai, Tư Mã Giai đồng ý, lúc này mới yên tâm cầm lấy.
Mọi người đều cười vang.
“Tiểu nữ quân thật đáng yêu.” Vương Mậu khích lệ nói, dùng khóe mắt nhìn Huy Nghiên.
Tư Mã Giai nhìn Huy Nghiên: “Không ngờ nữ quân biết làm đồ chơi này, học ở Hung Nô sao?”
“Không phải, học ở Hoằng Nông.” Huy Nghiên đáp.
“Àhh?”
Huy Nghiên nói: “Lúc nhàn rỗi ở quê, thϊếp từng thấy đám trẻ nhỏ làm, cho nên muốn học.”
Tư Mã Giai mỉm cười: “Hòa ra là thế.”
Tiễn đưa cả nhà Tư Mã Giai xong, Vương Mậu vội kéo Huy Nghiên tới một bên, hỏi, “Thấy thế nào?”
Huy Nghiên đỏ mặt: “Cái gì mà thấy thế nào.”
“Chậc, tất nhiên là Tư Mã phủ quân rồi! Muội xem hắn tốt cỡ nào, dáng vẻ đường hoàng, biết tình biết thời thế, hai đứa con cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tỷ phu muội lần trước cũng từng nghe ngóng, Tư Mã phủ quân làm người rất đoan chính, trong phủ không hề có lấy một thị thϊếp nào, cũng chưa từng dây dưa không rõ cùng ai.” Dứt lời, lấy cùi chỏ chọc Chu Tuấn, “Chàng nói vài câu đi, coi có đúng không?”.
“Hả?” Chu Tuấn nhìn nàng một cái, sau đó nói với Huy Nghiên, “À, đúng là thế, Tư Mã phủ quân quả thật là chính nhân quân tử!” Dừng dừng, trên mặt lại lộ vẻ rối rắm, “Đáng tiếc lại có hai đứa con rồi…”
“Chàng đừng có nhiều lời!” Vương Mậu không kiên nhẫn cắt ngang, tiếp tục nói với Huy Nghiên, “Huy Nghiên, nam tử tốt như thế, lật hết Trường An cũng tìm không ra đâu!”
“Lời này mà nàng cũng nói được à, chẳng lẽ ta không phải chính nhân quân tử? .” Chu Tuấn đứng bên cạnh chua xót nói.
Vương Mậu không để ý tới hắn, kéo tay Huy Nghiên, “Muội suy nghĩ cho kỹ đi, quân tử chính trực như Tư Mã phủ quân, nếu như bỏ qua, sẽ không còn đâu.”
Huy Nghiên bị nàng cuốn lấy không có cách nào, cười khổ, “Trưởng tỷ, sao tỷ không lo lắng, nếu như muội vẫn phải tuyển chọn thì phải làm sao?”
Vương Mậu lại “chậc” một tiếng: “Bệ hạ không nói nhận lời, cũng không nói không nhận lời phải không? Tất cả đều là số mệnh, nếu muội vẫn phải tuyển chọn, không tránh được thì chính là không tránh được. Nhưng nếu lỡ tránh được, Tư Mã phủ quân chính là lương phối. Huy Nghiên, muội cứ nói cho tỷ biết, muội cho rằng Tư Mã phủ quân như thế nào đi?”
Huy Nghiên do dự một chút, nói, “Rất tốt.”
“Vậy thì được rồi.” Vương Mậu cười tủm tỉm, “Việc này cứ như vậy đi, nếu như muội tuyển chọn, thì không có chuyện sau; còn nếu như không tuyển chọn, ta và tỷ phu muội cùng đi dò xem ý của Tư Mã phủ quân như thế nào.”
******************************
Bởi vì sợ trong nhà lo lắng, ngày thứ hai sau khi Huy Nghiên trở về từ trong cung, đã lập tức truyền thư về nhà, báo cho mọi người biết thái độ của hoàng đế. Nhưng để tránh khơi ra sự hoang mang lớn hơn nữa, nàng không nhắc tới ý định của hoàng đế, chỉ nói rằng, người chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Ba ngày sau, Huy Nghiên trở lại Hoằng Nông, người trong nhà đều ra vẻ biết trước thiên mệnh.
“Bệ hạ làm việc vất vả, gặp con đã là ân điển.” Thích thị than một tiếng, rồi nói, “Vạn dân đều là thần dân của người, cho dù bệ hạ không cho, cũng là hợp tình lý.”
“Huy Nghiên,” Trần thị hơi khẩn trương hỏi, “Lúc muội trần tình, bệ hạ trả lời như thế nào? Sắc mặt có tốt không?”
Huy Nghiên nhớ lại, không biết nên trả lời như thế nào, nói, “Bệ Hạ chỉ nói triều đình sẽ phụng dưỡng nương.”
Vẻ mặt Thích thị được trấn an một chút, gật đầu, “Bệ hạ vẫn niệm tình cũ của cha con.”
“Vậy…Muội chưa từng có tranh chấp với bệ hạ chứ?” Trần thị lại hỏi.
Nào chỉ là tranh chấp… Huy Nghiên lại nghĩ tới tình cảnh nàng đẩy ngã hoàng đế, trong lòng lại đổ mồ hôi như mưa.
“Chưa từng.” Nàng nói.
“Huy Nghiên là quan bề trên, nàng nói xem chẳng lẽ ở trước mặt thiên tử con bé sẽ không biết hiểu chuyện sao?” Vương Cảnh cười nói, “Nàng với nương ấy, cứ coi con bé như con nít vậy.”
Mọi người đều cười, không khí bắt đầu thoải mái, cũng không hỏi thêm nữa, chuẩn bị cơm chiều, làm tiệc tẩy trần cho Huy Nghiên.
Ở trong nhà bốn năm ngày, tuyển chọn trong truyền thuyết rốt cuộc đã tới.
Mặc dù nơi thôn quê hẻo lánh thanh bình, nhưng tin tức lại không hề tắc nghẽn. Cung sử đến nhà ai tuyển chọn, chưa đầy một canh giờ, người trong Vương Trạch đều biết cả.
“Chàng đi tới huyện ấp hỏi thăm một chút xem Huy Nghiên có trong danh sách hay không đi.” Trần thị không chịu nổi, thúc giục Vương Cảnh.
Vương Cảnh lại bình tĩnh, chơi cờ cùng Vương Oanh trong phòng khách, hạ xuống một chữ, chậm rãi nói, “Gấp làm gì, nên đến sẽ đến, trốn cũng không thoát.”
“Cảnh nói đúng lắm, đừng vội.” Thích thị nói, “Ngay cả bệ hạ Huy Nghiên cũng gặp rồi, còn sợ không ứng phó được với cung sử hay sao?”
Trần thị thấy mọi người đều như thế, cũng không nói nữa.
Huy Nghiên ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn ra ngoài phòng khách. Chỉ thấy trời cao mây nhạt, mặt trời tươi đẹp.
Nàng luôn luôn tự nhận hành xử trấn định, nhưng gần đây, dường như không phải như vậy. Nàng thường xuyên phân tâm, giống như lúc này đây, ngay cả chim tước đáp xuống đình, cũng có thể thu hút sự chú ý của nàng, giống như trái tim đang đập không ổn định lúc này, làm lòng người lo lắng.
Người một nhà ngồi trong phòng khách, mãi đến khi mặt trời lặn về hướng tây, cũng không có cung sử đến nhà.
Quản gia đến bẩm báo, sau khi cung sứ dò hỏi một nhà nông dân cách bọn họ chỉ có ba dặm xong thì rời đi, mọi người lúc này mới lộ ra vẻ kinh dị.
“Đều đã quay về? Ngươi hỏi thăm chính xác chứ?” Thích thị vội vàng hỏi.
“Đều đã trở về ạ!” Người hầu lau mồ hôi, “Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy!”
Trần thị thả lỏng thở ra một hơi, nở nụ cười, “Ông trời phù hộ! Phạm vi mười dặm quanh đây, nhà chúng ta lớn nhất, vì sao cung sử lại không tới đây mà lại đi tới một hộ nông dân? Xem ra nhất định là do Huy Nghiên không có ở trong danh sách rồi!”
Thích thị cũng cười, lại thúc giục Vương Cảnh, “Còn ngồi đó làm chi, nhanh đi huyện ấp hỏi thăm!”
Vương Cảnh sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, vội nói, “Vâng vâng! Đúng rồi nhỉ!” Dứt lời, bảo Tào Khiêm chuẩn bị xe, chạy chậm đi ra ngoài.
“Huy Nghiên, chớ gấp.” Trần thị an ủi Huy Nghiên.
Huy Nghiên nhìn nàng, khóe môi giật nhẹ, chỉ thấy trong lòng bàn tay lại toát ra một tầng mồ hôi.
Vương Cảnh đi rất nhanh, mới vào đêm, đã trở về tới nhà.
“Việc này là thật!” Hắn cười đi tới, “Đúng là Huy Nghiên không có trong danh sách!”
Mọi người hoan hô, Thích thị thở dài một hơi, hướng về phía Trường An bái một lạy, lại kéo Huy Nghiên, gần như vui mừng đến khóc to, “May mắn may mắn!”
Vương Cảnh sai người đi lấy rượu đến, uống một chén ăn mừng.
“Nhị tỷ!” Vương Oanh cũng vui vẻ, ôm Huy Nghiên, “Thật tốt quá! Tỷ không cần nhập cung nữa!”
Huy Nghiên cũng cười, vui vô cùng. Chỉ thấy mình nhiều ngày nay bàng hoàng luống cuống, lúc này mới xem như được thả lỏng.
Nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, không phải là sự bất an do chờ đợi.
… Đây cũng là ý của ngươi ư.
Nàng nhìn đường ngoài bóng đêm, đen mà không đυ.c, như đang ngậm ánh trăng, đúng là đôi mắt đã từng nhìn nàng chăm chú vào đêm hôm đó.