Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Huy Nghiên theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới đất, nhưng chẳng nhìn ra cái gì, tối lửa tắt đèn, nàng sao có thể nhớ được lúc nãy mình đã đứng ở đâu chứ?
“Thϊếp… Thϊếp không biết là bệ hạ.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Không phải trẫm thì có thể hành hung?” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Huy Nghiên nghẹn lời.
Hoàng đế mặc kệ nàng, đi về phía điện, nhưng mới cất bước, bỗng nhiên “hừ” một tiếng, hơi hơi cúi người.
Lúc này Huy Nghiên mới nhớ tới ban nãy mình đá hắn một cước, vội nói, “Chân của bệ hạ có sao không?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Hoàng đế lại thẳng lưng, đầu cũng không quay lại đi vào trong điện.
Huy Nghiên nhìn bước chân khập khiễng của hắn, tim đập thình thịch, không dám thở mạnh.
Hoàng đế đi vài bước rồi lại dừng lại, quay đầu liếc nàng, “Không phải là muốn gặp trẫm sao, đứng đó làm gì?”
Huy Nghiên bình tĩnh lại, vội vàng đi theo.
Nàng nhìn trộm phía sau, thế nhưng không có người khác theo vào, những nội thị cùng vệ sĩ ngày thường kia, bây giờ lại chẳng có một ai. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nếu như không phải nàng đã từng gặp hoàng đế, nhất định sẽ cảm thấy hoàng đế này là kẻ giả mạo.
Hoàng đế ngồi trên sập, chân dễ chịu một chút, hắn sờ tới chỗ vừa bị Huy Nghiên đá trúng, hẳn là bầm tím rồi, nhưng không đáng ngại gì. Lúc ấy hắn theo nghiêng người theo bản năng, không đứng ở chính giữa, bằng không, nói không chừng nứt xương.
Cái nữ tử thô bạo này, lấy sức mạnh lớn như thế từ đâu vậy. Hoàng đế tức giận trong lòng, nâng mắt, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt thăm dò của Huy Nghiên.
Tầm mắt chạm nhau, Huy Nghiên vội thu ánh mắt trở lại, cúi đầu đứng.
Hoàng đế thấy bội dạng vừa áy náy vừa đáng thương của nàng, cơn tức giận cũng dịu lại một chút.
“Ngồi đi.” Hắn nói.
Huy Nghiên ngoan ngoãn ngồi vào một bên, bày ra tư thái dè dặt cẩn thận, không dám lên tiếng.
“Hôm nay trẫm hơi bận, quên chuyện ngươi tới cầu kiến.” Hoàng đế đưa ánh mắt liếc bốn phía, từ tốn nói, “Trẫm vừa ra khỏi Tuyên Thất điện, trên đường về tẩm cung nhớ ngươi còn đang ở đây, liền thuận đường đi lại.”
Huy Nghiên nghe được lời ấy, vội nói, “Đa tạ bệ hạ.”
Lại không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, từ Tuyên Thất điện đến tẩm cung hoàng đế, hình như không qua Thanh Y điện mà…
“Trẫm nói xong rồi, tới phiên ngươi.” Hoàng đế nhìn nàng một cái, “Cầu kiến trẫm, có chuyện gì?”
Đáy lòng kêu thùng một cái. Trải qua phong ba ban nãy, lại nghe giọng điệu hoàng đế lúc này, nàng cũng không xác định được liệu việc này có thể làm hắn tức giận hay không.
Nàng nhìn nhìn hoàng đế, không nhìn ra cảm xúc trên gương mặt kia. Do dự một chút, Huy Nghiên can đảm lên một chút, lạy hoàng đế, “Bệ hạ, thϊếp đến đây, chính là vì chuyện tuyển chọn.”
“Hửm?” Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng.
Huy Nghiên can đảm lên, nói, “Bệ hạ, thϊếp nghe nói tuyển chọn lần này, có thϊếp bên trong danh sách, trong lòng kinh hãi vô cùng, cho nên đến cầu kiến bệ hạ, xin được giáp mặt trần tình.”
Hoàng đế không nói gì cả.
Huy Nghiên tiếp tục nói: “Bệ hạ, năm đó cha thϊếp bệnh nặng, thϊếp đang ở Hung Nô, bỏ mất cơ hội tận hiếu người trước giường, là nỗi tiếc hận lớn nhất trong đời này của thϊếp. Sau này trở về, thϊếp chỉ muốn được phụng dưỡng mẫu thân cả đời. Vì vậy, thϊếp từ chối lời mời của Cung Học. Chuyện này, thϊếp từng bẩm báo với bệ hạ.”
“Nhưng…” Hoàng đế nói.
“Bệ hạ, việc tuyển chọn bây giờ cũng thế. Vô luận là nữ quan hay là nhập cung, thϊếp thực sự không có cách nào tuân mệnh, cúi xin bệ hạ thương xót.”
“Khanh làm sao mà biết, nhập cung hoặc làm nữ quan, liền không thể phụng dưỡng mẫu thân?” Hoàng đế cười cười, “Luận y thuật, trong cung có lương y; luận chỗ ở, cung thất lâm uyển, đều là nhân tài kiệt xuất nhất thiên hạ.”
Huy Nghiên giật mình, nói, “Thϊếp chỉ là một nữ quan nho nhỏ, nếu như được chọn vào cung, cũng chỉ có thể là cung nhân…”
“Ai nói với ngươi, trẫm cho ngươi vào cung là để làm nữ quan cùng cung nhân?” Hoàng đế ngắt lời, nói.
Huy Nghiên khựng lại, nhìn hoàng đế, đột nhiên hiểu được hắn đang nói cái gì, mặt nhất thời nóng ran.
Trên mặt hoàng đế cũng giống như mang theo vẻ lưỡng lự, nhưng vẻ mặt lại không có tí gợn sóng nào, “Từ khi phi tử trước của trẫm qua đời, trẫm vẫn chưa cưới ai. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc trẫm cho rằng, quân vương một nước, cưới phi tử tất phải tài đức vẹn toàn thì mới có thể đảm bảo hậu cung hài hòa, con nối dõi bình an, nếu được như ý muốn này, là phúc cho thiên hạ. Cho nên việc tuyển chọn lập hậu, trẫm cân nhắc rất lâu. Nữ sứ ở Hung Nô tám năm, làm việc đoan chính, thông tuệ hiền thục, Nhân Chiêu yên thị cũng khen ngợi không thôi.”
Huy Nghiên nghe thấy thế, trong lòng quả thực kinh sợ.
“Tài đức vẹn toàn”, “Thông tuệ hiền thục” các chữ này truyền vào trong tai, nàng nghĩ thầm, cái này đang nói… mình sao?
Hoàng đế nói xong, nhìn nàng, “Cho nên trẫm cho rằng, nữ quân vừa khéo.”
Huy Nghiên chỉ thấy máu nóng dâng lên, nghẹn họng không trả lời được.
“Ý trẫm như thế, khanh thì thế nào?” Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc.
Huy Nghiên cúi đầu, gần như không dám nâng mắt.
Nàng có thể nghe thấy tim mình đang đạp từng nhịp, mỗi một nhịp đều rõ ràng.
“Thϊếp… Thϊếp kinh hãi.” Huy Nghiên nói, giọng giống như không phải là của nàng vậy. Nàng áp chế nỗi lòng, lại vái dưới đất, dập đầu, “Thịnh tình của bệ hạ, thϊếp chỉ sợ không có cách nào nhận ơn.”
Có vẻ hoàng đế không nghĩ tới Huy Nghiên sẽ trả lời như vậy, kinh ngạc, sắc mặt càng thay đổi.
Trong điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng vang sào sạt do gió thổi qua cây cối, càng lộ ra bầu không khí kỳ quặc.
“Không có cách nào nhận ơn?” Hoàng đế lặp lại lời này, không giấu kinh ngạc, “Cái gì gọi là không có cách nào nhận ơn?”
Huy Nghiên nói: “Thϊếp dung mạo thô kệch…”
“Tư sắc ngươi như thế nào không phải do ngươi nói là được.” Hoàng đế nói, “Trẫm nhớ rõ năm đó thái phó đưa ngươi đi tuyển chọn vị trí Thái Tử phi, liền đã có ý để cho ngươi nhập cung, nay cũng như thế.”
Huy Nghiên cắn cắn môi, đáp, “Bệ hạ, không hề giống. Năm đó chuyện về sau như thế nào, bệ hạ cũng biết rõ, cha thϊếp cho tới lúc lâm chung, vẫn hối hận chuyện đưa thϊếp vào cung không thôi.”
“Biến cố năm đó, chính là do tranh giành giữa các phe phái.” Giọng hoàng đế dịu lại một chút, “Nay cũng không phải lúc ấy.”
“Nhưng thϊếp cũng không còn như lúc đó.” Huy Nghiên lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn, “Bệ hạ, thϊếp đi Hung Nô tám năm, vì nước quên mình, tuy rét lạnh cô độc, nhưng không hối hận. Nhờ long ân của bệ hạ, cho phép thϊếp về Nam, cốt nhục gặp nhau, thϊếp cảm kích trong lòng, tuy chết không thể báo đáp được một phần. Nhưng thϊếp đi xa nhiều năm, vinh hoa ngày xưa, đã không còn ý muốn tiếp nhận, phúc kim khuyết*, sợ rằng thân thể mệt mỏi này không tiếp nhận nổi. Đời này, thϊếp chỉ mong làm một phụ nhân nơi xóm làng, cầm chổi và sống ở một nơi bình thường, phúc phận này, cũng là mong muốn lúc cha thϊếp lâm chung!”
(*Phúc kim khuyết: Dạng như phúc phận để hưởng cuộc sống trong cung điện hưởng vàng bạc í)
Hoàng đế không nói gì, qua một lúc lâu, giọng điệu mới lộ ra vẻ trào phúng, “Nói giống như ngươi sắp xuống lỗ vậy.”
Tuy nhìn không rõ, nhưng Huy Nghiên lại cảm thấy ánh mắt kia khϊếp người, mà lưng của mình, đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Huy Nghiên lại vái, không đáp lại.
“Đây cũng là ý của ngươi.” Hoàng đế chậm rãi nói, “Không muốn nhập cung, có đúng không.”
“Thϊếp thật hổ thẹn.” Huy Nghiên nhỏ giọng nói.
Hoàng đế không nhiều lời nữa, chẳng bao lâu, đứng dậy. Hắn hơi cử động cánh tay một chút, giống như thân thể cứng lại.
“Từ Ân!” Hắn lên tiếng gọi.
Ngoài điện, Từ Ân lộ mặt ra. Hắn đi bước nhỏ tới trước mặt Hoàng đế, thi lễ, “Bệ hạ.”
“Về cung.” Hoàng đế thản nhiên nói.
Từ Ân lĩnh mệnh, vội đi ra khỏi điện.
Huy Nghiên ý thức được hoàng đế muốn đi rồi, ngẩng đầu lên. Lại phát hiện hoàng đế không đi, đang đứng bên cạnh nàng, khoanh tay nhìn nàng.
Huy Nghiên giật mình, đang muốn lại vái, cằm lại bị ngón tay hoàng đế nâng lên.
Nàng ngạc nhiên, cả người cứng đơ, chỉ thấy đôi mắt phượng xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm nàng, giống như thợ săn nhìn chằm chằm dã vật.
“Trẫm hỏi lại một chuyện”. Lát sau, hoàng đế nói thật nhỏ, “Nếu như trẫm không phải hoàng đế, ngươi có thích trẫm không?”
Huy Nghiên nhìn hắn, chỉ thấy mặt cùng cổ mình đều giống như bị thiêu đốt.
“Bệ hạ dung mạo long phượng, thϊếp, thϊếp…” Nàng nói không được, đầu lưỡi giống như bị líu lại.
“Đó chỉ là nếu.” Ánh mắt hoàng đế sâu hút, “Ngươi nghĩ xong chưa?”
Huy Nghiên không biết hắn hỏi nghĩ xong chưa là chỉ như thế, nàng chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra.
Cổ họng đặc lại một chút, nàng nói thật nhỏ, “Lời của thϊếp vừa rồi, đều là từ đáy lòng.”
Hoàng đế không hỏi lại nữa, giây lát, buông tay ra, quay người rời đi.
Tay áo phảng qua gió nhẹ, ẩn chứa mùi hương thoang thoảng, phất qua hai má Huy Nghiên.
Huy Nghiên nhìn bóng lưng hắn, kinh ngạc, chẳng bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới hắn vẫn chưa bày tỏ chắc chắn, vội nói, “Bệ hạ…”
“Tối nay, cứ coi như ngươi gặp quỷ đi.” Hoàng đế vừa đi ra khỏi điện vừa nói, bước chân giống như sao băng, lát sau, đã không thấy bóng dáng.
*******************
Huy Nghiên cảm thấy mình như một cái xác không hồn đi trở về nhà Vương Mậu.
“Sao đi lâu như vậy?” Vương Mậu nhìn thấy nàng, lập tức tiến lên, “Gặp bệ hạ chưa? Bệ hạ nói như thế nào?”
Huy Nghiên nhìn nàng, há miệng, chỉ thấy không có cách nào mở lời nói ra câu chuyện vừa rồi.
“Không biết.” Nàng nhẹ giọng nói, muốn an ủi nên cười với Vương Mậu, nhưng không đứng dậy nổi.
Hoàng đế nói, hắn muốn cưới nàng.
Nhưng nàng nói, nàng không thể nhận.
Huy Nghiên đóng cửa, ngay cả tâm tư rửa mặt thay quần áo cũng không có, nằm ở trên tháp, bình tĩnh nhìn màn che phía trên.
Hắn nói, nếu hắn không phải hoàng đế, nàng sẽ thích hắn sao?
Từ nhỏ đến lớn, kỳ thật có không ít người từng nói thích nàng, thiếu niên trong Cung Học, thanh niên Hung Nô, còn có Chất Sư Kỳ.
Nhưng ai nàng cũng không đáp ứng. Lúc ở trong Cung Học, trong lòng Huy Nghiên chỉ có Tư Mã Giai. Lúc ở Hung Nô, nàng chỉ muốn về nhà. Không nghĩ tới trở lại Trung Nguyên chưa tới hai tháng, nàng lại cự tuyệt một người, hơn nữa người kia còn là hoàng đế.
Lúc ấy hồn phách nàng không còn nguyên vẹn, câu trả lời kia quả thực hỏng bét.
Nhưng hiện tại tỉnh táo lại lại mà suy nghĩ, nàng vẫn còn cảm thấy không có đáp án.
Nói dối cũng không được… Nàng suy nghĩ một lúc, lại có chút uể oải.
Chẳng qua, thật kỳ lạ. Nếu như việc này phát sinh ở trên người người khác, Huy Nghiên có lẽ sẽ lo lắng cho người đó. Đây chính là hoàng đế, nàng lại không biết điều như thế, Dưới cơn nóng giận có thể hoàng đế sẽ đưa nàng vào trong ngục hay không?
Nhưng nàng biết hắn sẽ không.
Lúc hắn nói xong những lời kia, lúc hắn nhìn mình, Huy Nghiên có một loại cảm giác, hắn không hề che giấu.
Nàng sờ sờ l*иg ngực của mình, tim vẫn còn đang nhảy, cái cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, vẫn có thể tái hiện bất cứ lúc nào.
Nó đập nhanh chưa từng có, cho dù là lúc đối mặt với Tư Mã Giai…
Huy Nghiên nhắm mắt, cưỡng ép chính mình đừng suy nghĩ nữa, nhưng làm không được.
… Ý trẫm như thế, khanh thì thế nào?
Khi hoàng đế nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, cuối cùng lại hiện lên trong đầu.
Từ lúc trở về Vị Ương cung, nàng mất ngủ .
*************************
“Trưởng tỷ! Nhị tỷ! Đệ nói cho hai người biết nhé! Bệ hạ biết đệ đấy!” Ngày hôm sau, Vương Hằng tới phủ, hưng phấn quá mức nói.
“Thật không!” Vương Mậu lộ ra vẻ kinh ngạc, “Bệ hạ nói gì với đệ?”
“Người hỏi có phải cha đệ là Vương thái phó hay không, còn nói đệ phải làm cho tốt, đừng làm cha mất mặt!” Vương Hằng kiêu ngạo mà nói.
Vương Mậu cũng cười, khích lệ vỗ vỗ vai Vương Hằng, nhìn về phía Huy Nghiên, lại thấy nàng vẫn có bộ dạng hồn phách thất lạc.
“Thật không, thật tốt.” Huy Nghiên miễn cưỡng cười cười. Hoàng đế biết Vương Hằng, nàng lại chẳng hề cảm thấy lạ. Người trong nhà nàng, đại khái không có ai là hòang đế không biết cả.
Hàn huyên vài câu, nàng nói với Vương Mậu rằng muốn đi xem món tráng miệng của đám cháu gái có làm tốt không, rồi đi ra ngoài.
“Trưởng tỷ, nhị tỷ làm sao vậy?” Vương Hằng cũng cảm thấy không ổn, nghi ngờ hỏi.
Vương Mậu thở dài, kéo hắn tới một bên, “Đệ có nghe nói chuyện tuyển chọn không?”
“Nghe nói!” Vương Hằng gật đầu.
“Nhị tỷ đệ cũng trong danh sách tuyển hconj. Hôm qua nàng tới chỗ bệ hạ trần tình, xin bệ hạ miễn cho nàng tham gia tuyển chọn, có lẽ bệ hạ chưa nhận lời.”
“Trần tình?” Vương Hằng bị hù một chút.
Vương Mậu cau mày: “Nhị tỷ đệ không chịu nhiều lời, tỷ cũng không biết đến cùng như thế nào. Tỷ chỉ lo lắng bệ hạ không nhận lời là chuyện nhỏ, bị chọc giận, giáng tội xuống dưới mới là chuyện lớn.”
Vương Hằng nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Đệ không nghĩ như vậy. Trưởng tỷ, nhị tỷ là nữ quan phụng mệnh đi sứ Hung Nô tám năm, có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy qua, nói chuyện là người cẩn thận đệ nhất. Mặc dù bệ hạ là người khó nắm bắt, nhưng cũng không giáng tội bậy bạ đâu, lần trước ở trên triều, có một đại thần tranh cãi với bệ hạ, bệ hạ cũng không xử tội hắn ta mà.”
Vương Mậu cười khổ: “Chỉ hy vọng như thế.”
Huy Nghiên nán lại Trường An mấy ngày, trong cung vẫn không có tin tức gì truyền tới.
Giống như những lời hoàng đế nói ngày đó, nàng gặp quỷ.
Huy Nghiên biết cứ nán lại đây vô ích, liền đi nói với Vương Mậu cùng Chu Tuấn, nói định trở về Hoằng Nông.
Vương Mậu nghe thấy thế, cũng cảm thấy cần phải trở về, lại nói, “Hôm nay không vội, ngày mai hẵng đi. Tối nay, cả nhà Tư Mã phủ quân sẽ lại đây tụ yến với nhà chúng ta.”
Tư Mã Giai? Huy Nghiên giật mình, lúc này mới nhớ tới, quả thực bọn họ từng hẹn qua, chọn ngày mở tiệc.