Trần Kim thật sự không ngờ tới, trước đây cô cảm thấy lão bí thư nhân từ, dễ gần, là một bậc trưởng bối rất dễ nói chuyện, không ngờ lại có một mặt không biết lý lẽ và phong kiến như thế. Thảo nào thím Chu chửi dữ như vậy, chặt đứt đường tài lộc của người ta chẳng khác gì gϊếŧ bố mẹ người ta, huống chi lão bí thư không chỉ khiến người ta mất tiền mà còn đến nhà mắng mỏ.
Cái quả báo này đến cũng nhanh quá rồi.
Còn Trần Văn Tụng, hôm đó ngồi xe buýt về còn nói muốn mua một căn biệt thự, trời ơi, chẳng lẽ là để dỗ dành cô bồ nhí hay sao? Cô lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của Giang Văn Hân, đột nhiên không thấy đáng sợ nữa.
Sự hung dữ phô bày ra ngoài chẳng là gì, thứ đáng sợ chính là loại tiểu nhân âm hiểm chiếm lợi của người ta rồi còn đâm sau lưng một nhát.
Bây giờ cô chỉ lo, Giang Khả Hân gây ra chuyện như vậy, có làm cho chuyện vốn dĩ là cô ấy có lý lại trở nên không có lý không, còn tạo cơ hội cho Trần Văn Tụng không chia tiền cho cô ấy hay không?
Người đáng thương nhất chính là Trần Nguyệt, cô ấy đứng ở góc tường sợ đến tái mặt, gia đình từng hạnh phúc hòa thuận giờ đây tan vỡ chỉ sau một đêm. Cô ấy và Trần Vĩnh An cùng khóa, thành tích học tập luôn rất tốt, sang năm đã thi đại học, sau biến cố gia đình này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô ấy.
Trưởng thôn đến muộn nhất, Trần Kim phải nghi ngờ không biết ông ấy có cố tình kéo dài thời gian mới đến không. Dù sao thì có đến cũng không lên tiếng, nếu là bình thường chắc chắn trước tiên sẽ ngăn thím Chu đừng có gào thét nữa, sau đó tìm người hỏi rõ nguyên nhân hậu quả rồi đứng ra chủ trì công đạo.
Lần này khác hẳn, trưởng thôn vừa đến, đã bảo cháu nội trưởng đi lấy một cái ghế ra, ông ấy ngồi đối diện gia đình lão bí thư, lặng lẽ nhìn tình cảnh thảm hại của họ. Người trong làng tin tưởng trưởng thôn, thấy ông ấy không lên tiếng, từng người một cũng không dám nói lời nào.
Xe cứu thương “o o o” chạy vào làng, sau đó có cả xe cảnh sát hú còi “u u u” đến theo.
Bác sĩ và y tá đến theo xe, kiểm tra tình hình rồi nói vết thương không nghiêm trọng, không cần thiết phải đến bệnh viện, xử lý và băng bó vết thương ngay tại chỗ là xong. Còn bà cụ nằm co ro trên đất, bác sĩ đến kiểm tra rồi cũng nói không có vấn đề gì lớn nhưng bà cụ vẫn kêu la “ai ui, ai ui” đau, nói muốn đi kiện Giang Khả Hân ngược đãi mẹ chồng.
Há! Một vài người biết chuyện lập tức nhìn về phía Chu Hương Hương, hôm đó khi Chu Hương Hương gây chuyện chia nhà, bà Trần Tam cũng nói muốn đi kiện Chu Hương Hương ngược đãi người già trong nhà, đánh đập chửi mắng. Nhưng lúc đó Chu Hương Hương hung dữ lắm, trực tiếp buông lời, nếu còn lằng nhằng không chịu chia thì người đi chân đất không sợ người đi giày như bà ấy, sớm muộn gì cũng cho hai kẻ già không chết và nhà Trần Văn Tinh xuống dưới tốn cả mớ tiền.
Dù mọi người biết đó chỉ là lời nói lúc nóng giận của Chu Hương Hương nhưng lúc đó thật sự làm người ta sợ chết khϊếp.
Bây giờ Giang Khả Hân không giống như Chu Hương Hương đập bàn nói chuyện, thậm chí nhìn cô ấy còn rất bình tĩnh, khẽ liếc nhìn mẹ chồng của mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế thì bà cứ đi kiện đi, tốt nhất là nhốt tôi vào đó cả đời, nếu không thì ba người các người lúc nào cũng phải đề phòng, một ngày nào đó tự nhiên chết đi ai mà biết được.”
Dưới ánh mặt trời mà lại có gió lạnh thổi qua, Trần Kim rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay.
Mặt Triệu Đại Hoa càng tái mét, không dám nói lời nào, nhìn về phía Trần Văn Tụng vì mất máu nhiều mà sắc mặt tái nhợt, khó chịu đến mức nức nở khóc lên. Nhưng không một ai đến đỡ bà ta dậy.
Đợi bác sĩ xử lý xong vết thương và rời đi, cảnh sát mới qua để tìm hiểu tình hình vụ việc.
Không biết là ai đã báo án, dù sao thì Trần Kim nghe ngóng một vòng, mọi người đều nói không phải họ báo. Trần Kim liếc mắt nhìn trưởng thôn, người cho đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
Cảnh sát nhận được tin báo có hai người đến, trong đó có một người là con trai út của trưởng thôn, Trần Văn Hào.
Trưởng thôn đã chia nhà cho hai người con trai ra ở riêng, con trai lớn ở nhà làm vườn cây ăn quả, còn con trai út làm cảnh sát khu vực ở khu Nam, phụ trách từ thôn Kiều Tây đến thôn Mộc Đường.
Trước khi Trần Văn Hào đến đã tìm hiểu rõ nguyên nhân, dẫn theo một cảnh sát khác đứng ở một bên quan sát. Lúc bố anh ấy gọi điện cho anh ấy chính là bảo anh ấy đến đây để duy trì trật tự, những chuyện lặt vặt trong làng này, so với việc cảnh sát can thiệp thì cán bộ thôn hòa giải còn có ích hơn.
Bà cụ thấy không ai để ý tới mình, lập tức tự đứng dậy, lết đến bên cạnh Trần Văn Tụng, căm tức nhìn Giang Khả Hân.