Trần Kim chuyển về trong thôn ở mới phát hiện ra ở đâu cũng có chuyện hay để xem.
Con trai cả của lão bí thư, cũng chính là Trần Văn Tụng, lại đòi ly hôn với vợ mình là Giang Khả Hân. Việc ly hôn không phải là điều gây sốc nhất, Trần Văn Tụng còn muốn Giang Khả Hân ra đi tay trắng, ý là không được mang con gái của họ đi, hơn nữa tiền trong nhà cũng không được lấy một đồng nào.
Hai vợ chồng đánh nhau tơi bời trong nhà, Trần Kim vội vã chạy đến, cô còn chưa kịp thay dép, tiếng dép lê loẹt quẹt dưới đất vang lên. Khi chạy đến, chỉ kịp thấy cảnh cuối: Giang Khả Hân bị đánh sưng cả mặt nhưng cô ấy cũng không chịu thua, tay cầm một con dao chặt củi, rạch hai nhát lên cánh tay của Trần Văn Tụng, bây giờ máu đã chảy thành một vũng nhỏ trên sàn. Mẹ của Trần Văn Tụng, bà Triệu Đại Hoa, chạy lên giúp con trai đánh nhau cũng bị Giang Khả Hân đá ngã xuống đất, cuộn người lại ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Con dao chặt củi trong tay Giang Khả Hân nhỏ từng giọt máu, nhìn mà phát khϊếp.
Phải nói rằng người dân thôn Kiều Đông tuy ít nhưng khi điên lên thì đánh rất dữ, đặc biệt là các đồng chí chị em phụ nữ mà nổi bật nhất là những người phụ nữ có tiếng hung dữ trong thôn.
Hai "ác phụ" lớn của thôn Kiều Đông: Chu Hương Hương đứng đầu không cần bàn cãi, Giang Khả Hân lúc trước thỉnh thoảng có thể đứng sau nhưng sau trận hôm nay, tin chắc rằng không ai nghi ngờ cô ấy sẽ vươn lên vị trí thứ hai.
Lão bí thư tức giận đến mức đau cả ngực, vừa gọi người gọi xe cứu thương, vừa vỗ đùi la lớn: "Gia môn bất hạnh!"
Trần Ngũ Thúc chen vào, thật ra nhìn không đành lòng, nói lão bí thư tới tận tuổi này rồi, thật không dễ dàng gì.
Nhưng Chu Hương Hương khinh thường hừ một tiếng, tai của Trần Kim thính, lập tức bắt được bí mật "không ai biết" đằng sau tiếng hừ lạnh này, lén lút bước từng bước nhỏ tới gần bà ấy.
Quả nhiên!
Chu Hương Hương nói: "Có gì mà không dễ dàng? Nhà tên Trần Văn Tụng kia phát đạt rồi muốn đổi sang vợ trẻ đẹp hơn, còn không muốn chia tiền cho Giang Khả Hân, muốn chặt đứt đường lui của người ta nữa. Anh nghĩ lão bí thư không biết gì sao? Xì, chẳng qua là chê Giang Khả Hân chỉ sinh được mỗi cô con gái Trần Nguyệt, muốn đổi con dâu khác để sinh cháu trai nối dõi cho Trần Văn Tụng thôi. Con người mà, cái gì cũng muốn, không sợ no đến chết à!"
Chu Hương Hương không hề kiềm chế cái giọng to quan quác của mình, những người đến xem đều nghe rõ ràng từng câu từng chữ. Vốn là gần đến ngày chuyển nhà từ đường mới, di dời mộ tổ tiên, lại còn phải trả nhà cho người thuê nên hầu hết mọi người trong thôn đều đã quay về, bây giờ có đến chín mươi phần trăm dân trong thôn đang có mặt ở đây.
Nghe xong lời của Chu Hương Hương, ánh mắt cảm thông mà mọi người dành cho lão bí thư giờ đã khác đi. Trước đây, lão bí thư thường hay nói với bên ngoài rằng sinh con gái cũng tốt, cháu gái Trần Nguyệt của ông ta giỏi hơn mấy cậu con trai nhà người khác nhiều.
"Chu Hương Hương! Bà bớt nói linh tinh đi!" Lão bí thư bị bà ấy chọc tức đến mức ngực càng đau hơn.
Nếu nói điều gì khác có lẽ còn khiến Chu Hương Hương im miệng nhưng lại nói bà ấy nói linh tinh? Thế thì Chu Hương Hương sẽ có cả đống “lời linh tinh” để nói!
"Trong lòng ông biết rõ tôi có nói linh tinh hay không mà, mấy hôm trước chúng tôi đi tới tiểu khu Tú Lệ để mua nhà, tình cờ gặp đúng lúc Trần Văn Tụng và tình nhân nhỏ của hắn ta. Nhà các người cũng buồn cười thật đấy, trước đây làm ao cá cần đến người nhà mẹ đẻ của Giang Khả Hân thì nâng niu, bây giờ phát đạt rồi, muốn ly hôn hả? Ly hôn thì cứ ly hôn, ngoài kia khó tìm được đàn ông ba chân chứ đàn ông hai chân đầy đường, Giang Khả Hân không có Trần Văn Tụng, Giang Khả Hân người ta đâu có phải không có Trần Văn Tụng là không sống nổi. Nhà các người làm mấy chuyện tuyệt tình đến đoạn tử tuyệt tôn thật đấy!"
“Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi nói không đúng sao? Các người đã làm được thì đừng sợ người ta nói!” Chu Hương Hương cười lạnh: “Để mọi người cùng xem gia phong nhà các người thanh cao đến mức nào!”
Trần Kim và những người khác nhìn Chu Hương Hương như nhìn một dũng sĩ: Thật sự quá đỉnh!
Điều đỉnh hơn nữa là Chu Hương Hương chửi lão bí thư như thế mà không có ai đứng ra giúp lão bí thư nói một lời? Thật là vô lý!
Rất nhanh sau đó Trần Kim đã nhận được câu trả lời từ Điền Miêu: “Lúc thím Chu chia nhà, trưởng thôn, lão bí thư và các cán bộ thôn khác đến giảng hòa, lão bí thư chửi thím Chu là không có giáo dục, không có lương tâm, nếu không phải ông ấy đứng ra giúp nói cho ông Trần Tam thì thím Chu đã có thể được chia thêm mấy trăm nghìn tệ.”