Lại mười mấy phút trôi qua, người nhà của Giang Khả Hân đến, không chỉ có bố mẹ và anh em ruột của cô ấy mà ngay cả anh em họ hàng cũng được gọi đến, tức giận hừng hực mà xông tới. Thấy tình cảnh tại hiện trường, bọn họ đều khen ngợi Giang Khả Hân làm tốt, sau đó chửi rủa nhà họ Trần, tổ tông mười tám đời cũng bị lôi ra mắng sạch.
Trần Kim nghĩ nếu tổ tiên nhà họ Trần mà nghe thấy, không cần con cháu hậu bối chuyển mộ, tổ tiên cũng có thể tức đến mức nhảy ra.
Trong làng đương nhiên có người không phục, người làm sai là nhà Trần Văn Tụng, dựa vào cái gì mà cả tổ tiên của họ cũng bị mắng chửi? Nhưng mặt trưởng thôn u ám không nói một lời, làm sao đến lượt ai nói được gì chứ?
“Muốn ly hôn cũng được, tiền bồi thường giải tỏa một nửa là của em gái tôi!” Anh trai của Giang Khả Hân hung hăng khạc một tiếng: “Trần Văn Tụng, cái đồ chó chết có tiền rồi lập tức đi mèo mả gà đồng, được thôi! Một là chia tiền, hai là giao cả con bé Nguyệt cho bên này, hai là cậu vào tù mà ăn đạn!”
“Một nửa?” Bà cụ thét lên: “Dựa vào đâu mà cho một nửa? Đất là của nhà họ Trần chúng tao, mày... á!”
Lúc này mẹ của Giang Khả Hân không có kiên nhẫn nghe bà ta nói chuyện nữa, lúc nghe nói Trần Văn Tụng nɠɵạı ŧìиɧ lại còn muốn đuổi con gái mình ra khỏi nhà mà không cho một xu, bà ấy đã muốn đến đây tát chết mấy con chó nhà họ Trần này rồi. Một cái bạt tai bà ấy dùng hết sức lực, tát đến mức bà cụ không nói được nữa, đầu óc ù ù.
“Trần Văn Tụng, cậu nói đi, chọn thế nào?” Mẹ của Giang Khả Hân gườm gườm nhìn Trần Văn Tụng, hận không thể lao vào cho hắn ta vài nhát dao.
Cái loại súc sinh đội lốt người này, trước đây nhờ có đường dây của họ mà bán được cá kiếm được tiền, ra vẻ một người chồng tốt, con rể tốt, bây giờ có tiền rồi, lại muốn đá bọn họ ra ngoài? Không có cửa đâu!
Trần Văn Tụng căn bản không dám ngẩng đầu lên, hắn ta không ngờ người phụ nữ hắn ta bao ở bên ngoài lại gọi điện thoại về nhà, Giang Khả Hân nhận được điện thoại lập tức phát điên, cứ thế chửi rủa hắn ta. Lời qua tiếng lại, hắn ta lập tức nói muốn ly hôn, còn muốn cô ấy ra đi tay trắng. Sau đó Giang Khả Hân thật sự điên lên, trong phòng để đồ tìm được con dao bổ củi muốn học theo con mụ điên Chu Hương Hương cho cả nhà họ xuống dưới đất mà tiêu tiền ngân hàng địa phủ.
Mẹ kiếp! Đúng là điên thật rồi!
Khi con dao chém xuống, hắn ta thật sự nghĩ rằng cuộc đời mình đến đây là hết rồi.
Không phải là hắn ta không muốn đứng dậy mà là vì sợ đến mức chân nhũn ra, đứng lên không nổi, hơn nữa còn chẳng có ai đỡ hắn ta một tay!
Trong đầu hắn ta đang cân nhắc hai phương án mà anh vợ đưa ra. Nếu bắt hắn ta chia một nửa số tiền ra thì không đời nào, hắn ta vừa mới mua một tòa nhà, còn định mua biệt thự, lại đã đặt cọc một chiếc xe sang rồi... Nhưng nếu không chia, hắn ta thực sự tin rằng nhà họ Giang sẽ tống hắn ta vào đồn.
Cho dù luật pháp hiện giờ không đủ để hắn ta phải ngồi tù nhưng nhà họ Giang cũng sẽ không buông tha cho hắn ta. Giống như lời Giang Khả Hân đã nói, nhỡ một ngày nào đó tự dưng chết đi thì ai mà biết được?
Trước đây anh trai của Giang Khả Hân từng làm ăn ngoài xã hội...
Bây giờ Trần Văn Tụng chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái, lẽ ra không nên vội vàng tìm người ngoài như thế, cho dù có tìm thì cũng phải chuẩn bị kỹ rồi mới tìm. Còn nữa, cái cô ngoài kia hôm nay lại gọi điện về nhà... Mẹ nó! Tức chết đi được! Hỏng hết việc lớn của hắn ta!
“Hết lời để nói rồi? Hết lời thì để tôi nói vài câu.”
Cuối cùng trưởng thôn cũng lên tiếng.
Mặc dù thôn Kiều Đông đã giải tỏa, mỗi nhà sẽ chuyển đến ở căn nhà mới mua hoặc nhà tạm trú nhưng từ đường và mộ tổ tiên nhà họ Trần vẫn còn ở đây. Cho dù Trần Quang Mãn không còn là trưởng thôn của họ, ông ấy vẫn là tộc trưởng của nhà họ Trần. Một khi ông ấy đã lên tiếng, những người thuộc thế hệ chữ Quang và chữ Văn đều phải nghe theo, những người trẻ còn lại bị bố mẹ mình quản lý, đương nhiên thái độ của bề trên như thế nào thì họ cũng phải theo như thế ấy.
Trần Quang Mãn đứng lên, vừa nhìn gia đình lão bí thư, vừa khoanh tay đi qua đi lại vài bước.
Trần Quang Mãn đến đây với cơn giận bị dồn nén, nhìn thấy Trần Vĩnh Cường run lẩy bẩy cười cợt không nghiêm túc, còn bà Trần Tam thì đang căm phẫn chỉ trỏ Giang Khả Hân, chín phần mười đã coi Giang Khả Hân như Chu Hương Hương.
“Cười cười cười, tao cho mày cười! Thằng cờ bạc thối, sau này ra ngoài đừng nói mày là người thôn Kiều Đông nữa!” Trần Quang Mãn thực sự quá tức giận, tiện tay nhặt lên một nhành cây nhỏ chỉ vào Trần Vĩnh Cường mắng, dọa Trần Vĩnh Cường vội vàng thu lại nụ cười, co đầu rụt cổ đứng ra sau lưng mẹ mình là Trần Bát Cô.