Tiễn ông ấy đi xong, Trần Kim lập tức rẽ vào quảng trường Vạn Dân bên cạnh vườn hoa Hàn Lâm, gọi một phần combo KFC, cắn miếng hamburger vừa uống ngụm Coca. Cô giờ đây thật sự cảm thấy mình đang “bay” rồi. Trước kia chỉ dám thi thoảng mua một phần hamburger ăn cho đã thèm, giờ có thể tùy tiện gọi combo, lại thấy vị cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chiều hôm đó, cô đã đi dạo quanh khắp bốn tầng của trung tâm thương mại ở quảng trường, còn xem một bộ phim nữa, sau đó thỏa mãn ngồi lên chuyến xe buýt về khu Cẩm Tú.
Về tới nhà, rõ ràng Tần Miêu đã cẩn thận dọn dẹp nhà cửa thêm một lần nữa, phòng khách giờ có thêm ba kệ hàng và một cái tủ đông, biến thành tiệm tạp hóa mini tạm thời.
Vừa về đến nhà, Trần Kim lập tức leo lên tầng ba ăn cơm cùng nhà cậu ba, còn kể rằng hôm nay cô vừa mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố với giá nội bộ, coi như hời to rồi.
Cậu ba, mợ ba, anh em họ và Điền Miêu nghe vậy thì đều há hốc mồm: Mười tỷ tệ, vậy mà còn rẻ à?
Nhưng mà nghĩ lại chuyện hôm qua Trần Kim vừa đặt cọc mua một căn biệt thự nhỏ cũng tiền tỷ nên mọi người không quá bất ngờ. Chỉ có điều, họ nghĩ khu thương mại phía Tây đúng là đất chật người đông.
Mợ ba nói: “Nhà Chu Hương Hương đã chính thức phân chia tài sản xong rồi, có cả trưởng thôn đứng ra làm chủ trì, ầm ĩ ghê lắm, còn mời cả luật sư đến chứng thực nữa.”
“Kết quả thế nào rồi ạ?” Trần Kim tò mò, tay cầm đũa của cô dừng giữa không trung.
Mợ ba cười đáp: “Hôm qua họ còn cãi nhau ở nhà, sáng nay mới quyết định xong. Nhà Chu Hương Hương chia được mười tỷ tệ tiền mặt, sáu căn nhà tái định cư, với một cửa hàng. Phần còn lại hơn ba mươi tỷ tệ thì để lại hết cho ông Trần Tam.”
Điền Miêu bực bội nói: “Nhà Văn Tinh vớ được món hời lớn rồi, còn thím Chu và chú Văn Minh thì thật là thiệt thòi!”
Cậu ba và mợ ba lại nhìn xa trông rộng, ý tứ sâu xa nói: “Giờ mà nói thiệt với không thiệt thì còn sớm lắm, cầm được tiền thì tiêu được bao lâu chứ? Biết đâu Chu Hương Hương còn thấy mừng thầm ấy chứ, sau này không phải lo chuyện dưỡng già của bố mẹ chồng nữa. Cứ nhìn loại người như Trần Văn Tinh mà xem, giờ ông bà còn tiền thì cậu ta còn hiếu thảo, chứ đến lúc tiền cạn thì thử xem, không tin cậu ta còn hiếu thảo được bao lâu.”
Với cả ông Trần Tam với bà Trần Tam là kiểu có chút tiền thì thích khoe mẽ mà lại không có đầu óc, còn thiên vị thằng Văn Tinh. Kiểu gì sớm muộn cũng ăn quả đắng thôi.
“Sáng nay vừa phân chia tài sản xong, chiều Văn Tinh đã đưa ông bà lên thành phố mua một căn nhà lớn tám trăm nghìn tệ rồi.” Mợ ba lại lắc đầu, tặc lưỡi.
Anh họ Trần Vĩnh Phi ngẩng đầu nhìn bố mẹ một cái nói: “Ông Trần Tam còn mua cho chú Văn Tinh một chiếc xe hơn bốn trăm nghìn tệ rồi.”
“Trời ơi.” Cả bàn ăn ai nấy đều hít một hơi thật sâu.
Họ tuy nghĩ rằng Trần Kim mua nhà mười tỷ tệ ở trung tâm thành phố là đắt nhưng nhà thì còn tăng giá được! Chứ mua xe thì càng dùng càng mất giá. Vậy mà có người dám chi bốn tỷ tệ mua xe á? Đúng là lắm tiền quá hóa rồ! Với cái đà này, trông chừng là tiền cũng chẳng xài được bao lâu nữa đâu!
Trần Kim cảm thán: “Con cứ tưởng con đã là người tiêu tiền ghê gớm lắm rồi.” Không ngờ còn có người tiêu mạnh tay hơn cả cô.
“Em thế chẳng là gì đâu.” Anh họ Trần Vĩnh Phi tỏ vẻ như kiểu ‘em vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm’ sau đó nói tiếp: “Nhà trưởng thôn với nhà lão bí thư đều mua ba căn hộ lớn ở trung tâm thương mại khu Tây, mỗi căn hơn tám tỷ tệ, để ở. Tối qua nghe tin nhà mình mua ở tiểu khu Tú Lệ, họ còn nhờ cậu cả giúp đòi giá ưu đãi, hôm nay cũng đi mua luôn, nhà trưởng thôn với lão bí thư mỗi nhà mua một tòa. Giờ nhà ở tiểu khu Tú Lệ bán gần hết rồi.”
Trần Kim nghe xong chỉ biết chua xót thốt lên: “Trời ơi, mọi người nhiều tiền quá đi mất.”
Đừng thấy Trần Kim có trong tay hơn tám tỷ mấy tệ tiền mặt mà nghĩ nhiều, vẫn chưa lọt vào top ba của làng đâu. Con trai cả nhà trưởng thôn đã ra riêng từ lâu, nhận thầu hơn bảy mươi mẫu đất để trồng cây ăn quả, còn mở một xưởng chế biến nhỏ ở làng, tuy xưởng chỉ có năm người nhưng vẫn là xưởng đàng hoàng, là đại gia đền bù giải tỏa số một. Bản thân trưởng thôn còn sở hữu nhiều đất thổ cư hơn nhà Trần Kim.
Còn con trai cả nhà lão bí thư cũng đã tách ra sống riêng, nhà họ nhận thầu hai cái ao cá, xây nhà để cho thuê, trang trí rất đẹp nên khi đền bù giải tỏa, số tiền họ nhận được cũng cao hơn.
Thôn Kiều Đông giải tỏa, mười tám hộ dân trong thôn đều nhận ít nhất cả tỷ tiền bồi thường cùng vài căn nhà tái định cư. Còn thôn Mộc Đường tuy là thôn lớn, người đông nhưng chỉ có vài ba nhà nhận thầu, còn lại thì thanh niên trai tráng trong thôn chủ yếu chọn đi làm công nhân ở ngoại ô thành phố.
Chuyện cho thuê nhà ở thôn cũng hiếm lắm.
Từ thôn Kiều Đông đi xe buýt đến thôn Mộc Đường mất hơn bốn mươi phút, ít ai tìm đến Mộc Đường thuê nhà. Với lại dân trong thôn Mộc Đường đông, nhà cửa hầu hết chỉ đủ cho chính gia đình họ ở, chứ lấy đâu ra phòng trống mà cho thuê. Vậy nên, khoản đền bù giải tỏa của họ ít hơn nhiều, chia ra mỗi người cũng không bằng thôn Kiều Đông.
Chẳng hạn nhà dì nhỏ Trần Quỳ của Trần Kim, là một trong những gia đình có nhận thầu.
“Ngày mai, ban ngày chắc vẫn phải về thôn trông nhà, có mấy người thuê đã tìm được nhà mới, chuẩn bị dọn đi sớm rồi.” Dân trong thôn mới chuyển lên thành phố cũng đều sẽ quay lại, tiện thể lo chuyện di dời mộ tổ tiên. Nhà thờ họ trong thôn cũng đang được xây lại dưới sự chủ trì của trưởng thôn, trước khi di dời mộ tổ, con cháu nhà họ Trần đều phải về thôn.
Mợ ba cũng dặn Điền Miêu đi theo về, để cô ấy ở đây một mình thì bà ấy không yên tâm.
Đúng là phải về rồi, còn phải chuẩn bị tiền nữa, đến từng nhà một mà trả lại.
Khổ nỗi, cô đăng ký học lái xe chung với anh hai họ, giờ còn chưa đi học buổi nào, tài liệu thi cũng vẫn còn nằm trong thùng chưa lấy ra nữa. Thế nên tối nay dọn đồ đạc, cô tiện tay mang tài liệu theo, tính về thôn thì đọc.
Nhưng đến khi về thôn mới biết, trong thôn có bao nhiêu là chuyện để hóng!
Trời ơi! Ai mà còn ngồi yên học được nữa chứ?
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá trời luôn.