Hôm nay Trần Kim lại đi ra ngoài cùng cậu cả.
Anh hai họ cũng muốn đi theo nhưng vừa mở miệng đề cập thì chị dâu cả đã nhạy bén hỏi ngay: “Đi theo làm gì?”. Giọng điệu ấy như thể anh ấy đi theo bọn họ là có âm mưu gì vậy.
Anh hai họ bực mình gãi đầu, cười gượng với chị dâu bảo đột nhiên nhớ ra có hẹn với khách hàng để bàn chuyện hợp tác nên không cùng ra ngoài nữa.
Sắc mặt cậu cả trông rất khó coi, mấy ngày nay con dâu cả cứ vừa thức dậy là dắt con chạy qua bên này như thể canh giữ, cứ như phòng trộm sợ bố mẹ chồng chuyển hết tiền cho anh hai.
“Cái cô chị dâu con đấy, hừ.” Cậu cả hừ lạnh một tiếng, lắc đầu ngao ngán.
Nhìn thấy cô cháu gái im thin thít trên ghế phụ như con cút non, ông ấy vừa buồn cười vừa tức giận, thở dài: “Con cái đúng là nợ đời.”
Đang dừng chờ đèn đỏ, ông ấy nhìn thấy một đôi nam nữ đang nắm tay lôi kéo nhau trên đường khiến cậu cả lại nhăn nhó, ông ấy lập tức chặc lưỡi chê bai không ngớt. Quay đầu lại, ông ấy răn dạy Trần Kim: “Giờ con có tiền rồi, khi yêu đương phải mở to mắt, đừng có bắt chước mấy đứa suốt ngày chìm đắm trong tình yêu, có tình uống nước cũng không no được đâu (1). Nhất là mấy thằng trai nghèo, thấy con có tiền là bám lấy, đến khi nó giàu lên rồi thì lại quay ra khinh thường con ngay thôi...”
*(1) Tình cảm không thay thế được nhu cầu vật chất cơ bản*
Cậu cả giảng dạy rất hùng hồn, nào là có ông bạn thế nọ, có đối tác thế kia của ông ấy có con gái thế nào, tóm lại chỉ có một triết lý: Đừng dính vào mấy thằng “phượng hoàng nam” (2), loại chỉ biết tiêu tiền của con chắc chắn không phải người tử tế.*
(2) Phượng Hoàng Nam: Đàn ông nghèo không đáng tin chỉ biết ăn bám lấy vợ.
*Trần Kim nghe rất nghiêm túc nghe lời chỉ dạy, nói: “Cậu cứ yên tâm, con cũng khôn ngoan lắm rồi.”
Cậu cả bật cười phá lên.
Trong đám con cháu, chỉ có Trần Kim là người ông ấy thương nhất, vừa thông minh vừa hiểu chuyện lại còn biết nghe lời.
Khi họ đến cục quản lý nhà đất, Giáo sư Thẩm và một người đàn ông đứng tuổi mặc vest đã có mặt từ trước. Vừa thấy cậu cả, người mặc vest lập tức đến chào hỏi, nói là đại diện cho ông chủ đến lo chuyện thủ tục sang tên.
Giáo sư Thẩm có vẻ không hài lòng, ông ấy muốn gặp trực tiếp giáo viên mới chuyển đến nhưng người mặc vest liên tục xin lỗi, giải thích rằng thiếu gia nhà ông ấy về quê cúng tổ nên không thể đến.
Cậu cả phải đảm bảo đi đảm bảo lại với Giáo sư Thẩm rằng là không phải mấy người linh tinh gì đâu, cuối cùng cũng thuyết phục được giáo sư vào làm thủ tục.
Sau khi đóng tiền phí thủ tục và thuế, Trần Kim chuyển khoản chín trăm ba mươi nghìn tệ và nhận được sổ đỏ của căn nhà nhỏ bên phải.
Vừa rời khỏi Cục quản lý nhà đất, cô và cậu cả lại đi đến vườn hoa Hàn Lâm gần quảng trường Vạn Dân sầm uất nhất khu Tây. Nghe nói cư dân ở đây toàn là người giàu có.
Quả nhiên đúng là tiền nào của nấy. So với tiểu khu Tú Lệ và tiểu khu Cẩm Tú, vườn hoa Hàn Lâm thì tốt hơn hẳn, chỉ cần nhìn cây xanh và khu vui chơi giải trí thôi cũng đã vượt xa một đoạn. Chỉ có điểm trừ duy nhất là đắt và diện tích lớn.
Thực ra cậu cả đã chọn cho cô một tiểu khu khác cũng ở khu trung tâm thương mại của Khu Tây, tuy môi trường và tiện ích không bằng vườn hoa Hàn Lâm nhưng giá cả lại hợp lý hơn nhiều. Nhưng trợ lý Lâm, người mặc vest lúc nãy khi biết họ định mua nhà ở khu trung tâm thương mại đã xin chỉ thị từ ông chủ của ông ấy, sau đó cho biết khu này có nhà do ông chủ đầu tư phát triển và có thể bán với giá ưu đãi, thế là cả hai cùng đi xem luôn.
Lại một lần nữa nhờ vào mối quan hệ của cậu cả, nếu không chuyện mua nhà cũng không dễ dàng gì.
Cậu cả không muốn nghe cô cảm ơn nữa, chỉ bảo bọn trẻ không gây phiền phức là coi như hiếu thuận với ông ấy rồi.
Căn hộ nhỏ nhất ở đây cũng có diện tích một trăm tám mươi mét vuông, một mình cô ở thì trống trải quá. Hơn nữa, số lượng nhà một trăm tám mươi mét vuông còn lại không nhiều, nếu muốn mua, cô phải chọn căn hai trăm mét vuông.
“Lo gì? Nếu thấy rộng quá thì thỉnh thoảng kêu mấy anh chị em qua chơi, hoặc mời bạn bè tới cho vui.” Cậu cả khá hài lòng với tiểu khu này, còn thì thầm: “Người ta cho mình giá nội bộ, quá hời rồi!”
Nếu không phải công ty ông ấy cần vốn để xoay vòng, chắc ông ấy cũng mua hai căn rồi.
Trần Kim theo cậu đi xem một căn hộ ở tầng hai mươi mốt, tòa nhà này cao nhất là hai mươi hai tầng. Trợ lý Lâm khen cô có mắt thẩm mỹ, nói tầng này có tầm nhìn đẹp, ánh sáng tốt, từ ban công phòng khách và phòng ngủ chính đều có thể ngắm nhìn dòng sông Nam.
Cô còn đang lưỡng lự, vì dù có được giá nội bộ giảm hai mươi lăm phần trăm, căn hộ này cũng lên đến mười tỷ tệ, vượt dự tính của cô khoảng hai ba tỷ tệ.
Cậu cả quyết định thay cô luôn, nói: “Cứ mua căn này đi, nhà đã được trang trí rồi vài hôm nữa cứ chuyển đồ qua. Nếu muốn sửa lại nội thất thì từ từ làm sau cũng được.”
Chỉnh hay không cũng chẳng sao, vì thiết kế hiện tại đơn giản nhưng tinh tế, cô cũng rất thích.
Cắn răng, thêm mười tỷ tệ nữa lại bay đi, đổi lấy một cuốn sổ đỏ.
Trợ lý Lâm sau khi dẫn họ xem nhà xong còn dặn dò quản lý bán hàng trước khi rời đi. Vừa đi khỏi, cậu cả lập tức chống nạnh cười to: “Cũng may mà lúc mua căn nhà lầu kia, cậu nhờ người hỏi thăm một chút, thấy không, hôm nay người ta trả ơn lập tức rồi đấy.”
Trần Kim ngơ ngác, cô cứ tưởng rằng ông ấy làm ăn lớn lắm, đến mức có thể bàn chuyện kinh doanh với chủ đầu tư của vườn hoa Hàn Lâm rồi chứ?
Cậu cả nhìn mặt cô đoán ngay suy nghĩ, cười nhẹ: “Cậu chỉ tiện tay giúp bạn bán chút ân tình thôi, chứ còn lâu mới dính dáng với mấy ông chủ tập đoàn kia đâu.”
“Nhưng mà, chuyện sau này thì chưa nói trước được.”
“Chắc chắn rồi, cậu đã giỏi thế này, cố gắng thêm vài năm nữa, công ty của cậu nhất định sẽ còn lên thêm vài bậc nữa cho mà xem...”
“Được rồi, được rồi, đừng nịnh nọt cậu nữa.” Cậu cả cười lớn rồi xua tay, nhìn đồng hồ rồi bảo có việc cần giải quyết: “Con tự bắt xe về nhé, chuyện chuyển nhà cứ liên hệ với tài xế chuyển đồ mà cậu đã tìm sẵn. Sớm thi bằng lái đi, có xe rồi muốn đi đâu cũng tiện.”