Nhà ở khu này không gần trung tâm thương mại của khu Tây Thành lắm, mà nằm ở ngoại vi một chút nhưng đi xe từ đây tới trung tâm thương mại cũng chỉ mất nửa tiếng. Quan trọng là giá nhà ở đây rẻ hơn nhiều so với khu vực trung tâm thành phố, nhà đều đã được trang trí nội thất sẵn, chỉ cần mua thêm vài món đồ là có thể dọn vào ở ngay. Cậu cả còn được nhận giá ưu đãi, chỉ một nghìn năm trăm một mét vuông. Nghe nói tuyến tàu điện ngầm quy hoạch mới của chính phủ sẽ đi qua khu này.
Trần Kim mua nhà để cho thuê và cô muốn tất cả đều là căn hộ một phòng ngủ diện tích khoảng bốn mươi mét vuông. Cậu cả khuyên cô mua thêm vài loại căn hộ khác nên cô quyết định mua mười căn một phòng, năm căn hai phòng và năm căn ba phòng. Cô mua tổng cộng hai mươi căn và số tiền phải trả lên tới hai triệu tệ.
Người quản lý đi cùng xem nhà rất sốc: “Cô gái này tới đây để buôn sỉ sao?”
Nhưng rồi người quản lý cũng nhanh chóng chai lỳ cảm xúc, bởi vì mợ ba của Trần Kim cũng học theo cách mua sỉ của cô, tổng cộng mua hai mươi hai căn, nói rằng sau này sẽ chia đều cho hai con trai.
Cậu cả của cô cũng mua số lượng nhà tương tự, cũng tính đến việc là để chia cho con cái.
Họ đều chọn mua nhà gần nhau để có thể giúp đỡ lẫn nhau khi cần.
Việc chọn nhà diễn ra nhanh chóng, chọn xong thì cùng người quản lý đi làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu. Người quản lý hôm ấy kiếm được doanh thu hơn sáu triệu, vui mừng đến mức cười tít cả mắt.
Sáng mai Trần Kim còn phải đi gặp Giáo sư Thẩm để làm thủ tục chuyển nhượng, buổi tối thì đến nhà cậu cả, trong khi mợ ba và gia đình cho rằng mua bấy nhiêu nhà là đủ rồi nên họ về nhà tạm để nghỉ ngơi.
Trần Đình về nhà sau khi tan ca, biết gia đình mua nhiều nhà như vậy, cô ấy kinh ngạc đến không khép miệng được. Nhưng khi nghe kế hoạch chia tài sản của bố mình, cô ấy lại cảm thấy không cân bằng trong lòng, chỉ vì cô ấy là con gái nên được chia ít hơn anh cả và anh hai. Nếu so với Trần Gia thì cô ấy còn hài lòng nhưng đem so với Trần Kim, đúng là không chịu nổi, nghĩ mãi mà tức.
Cậu cả liếc mắt nhìn đứa con gái đang tức giận nói: “Nhà ở khu Tú Lệ, Vĩnh Thành và Vĩnh Tín được chia nhiều hơn, bố tính mua thêm cho con một căn gần bệnh viện phụ sản để bù lại cho con.”
Mắt Trần Đình sáng rực lên, tâm trạng ngay lập tức trở nên tốt hơn.
Đây là chuyện nội bộ của nhà cậu cả, Trần Kim không tiện xen vào. Nhưng khi thấy chị dâu cả bĩu môi không hài lòng, cô biết chắc rằng sau này sẽ còn nhiều chuyện để nói.
Cuộc trò chuyện lại nhanh chóng chuyển sang Trần Kim, cậu cả hỏi cô có muốn mua thêm nhà ở trung tâm thành phố không, Trần Kim lập tức gật đầu: “Con sẽ mua thêm một căn ở trung tâm, rồi sau đó sẽ không mua thêm nhà nữa.”
Cô dành ra hơn bốn triệu tệ để mua nhà và xe, chỉ riêng việc mua nhà kiểu Tây nhỏ và mua sỉ ở tiểu khu Tú Lệ đã ngốn hết ba triệu tệ. Mua thêm một căn ở trung tâm ước tính cũng cần bảy, tám trăm nghìn tệ, mua xe hết hai trăm nghìn tệ, còn lại hơn năm trăm nghìn tệ để dành sửa sang nhà kiểu Tây và mua đồ nội thất đơn giản cho hai mươi căn nhà ở tiểu khu Tú Lệ, để tiện cho thuê.
Bên cạnh Đại học tỉnh Nam có một căn, ở trung tâm thành phố một căn, tieieur khu Tú Lệ hai mươi căn, nhà tái định cư chín căn... Quá đã!
…
Tối đó, Trần Kim ngủ cùng Trần Đình.
Trần Đình trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ về việc dù bố cô ấy chia cho cô ấy năm căn nhà, một căn nhà tái định cư, ba căn ở tiểu khu Tú Lệ và một căn nữa chưa mua nhưng hứa là gần chỗ làm của cô ấy nhưng ông ấy không nói gì về việc chia tiền cho ba anh chị em. Cô ấy có lương đủ tiêu nhưng muốn mua những món đồ đắt một chút lại không đủ khả năng.
Chưa kể, anh hai còn nhắc Trần Kim tranh thủ kỳ nghỉ hè để luyện tập lái xe và thi bằng lái...
“Trần Kim, em định mua xe à?”
“Ừm.” Trần Kim suýt ngủ say nhưng bị Trần Đình lay, lập tức tỉnh hẳn. Hôm nay vì việc mua nhà mà chạy khắp ba khu trong thành phố, cô thật sự mệt mỏi rã rời.
Thế mà Trần Đình gọi cô dậy lại không nói gì, Trần Kim đợi một lúc nhưng vì quá mệt nên lại ngủ thϊếp đi.
Trần Đình quay mặt sang bên, ánh mắt vô hồn nhìn lên rèm cửa màu xanh đậm.
Hồi nhỏ cô ấy lớn lên ở nhà bà ngoại, bố mẹ cô ấy đều bận rộn bên ngoài, cô nhỏ thì trông nom mấy anh em cô. Hồi đó cô ấy cùng lũ trẻ trong thôn đi hái trộm dưa hấu, về nhà lập tức bị cô nhỏ đánh cho một trận. Từ lúc đó cô ấy bắt đầu hơi sợ cô nhỏ thậm chí có một khoảng thời gian vì cô nhỏ quản nghiêm quá, cô ấy còn ghét cô nhỏ. Mãi đến khi lớn lên hiểu chuyện, cô ấy mới nhận ra cô nhỏ thật sự thương họ nên mới nghiêm khắc như vậy.
Cô ấy không thích Trần Kim lắm, hồi nhỏ là vì sợ cô nhỏ, ghét lây sang Trần Kim, sau này là vì bố cô ấy cứ hay khen Trần Kim, người ta cũng bảo Trần Kim giống con gái của bố cô ấy hơn. Sau khi chuyển lên thành phố, cô ấy luôn tự thấy mình là “người thành phố”, cảm thấy mình sướиɠ hơn Trần Kim, mơ hồ có chút tự cao.
Nhưng chút tự cao đó đã tan biến hoàn toàn sau lần giải tỏa này.
Trần Kim một mình đã có khoản tiền bồi thường khổng lồ, giờ còn nắm trong tay ba mươi căn nhà, số tiền tiết kiệm cũng lên đến hàng triệu. Nhà cửa, xe cộ, thứ gì Trần Kim muốn đều có thể dễ dàng mua được...
Cô ấy biết mình có suy nghĩ như vậy là không đúng nhưng cô ấy không kiềm chế nổi. Tại sao chứ, Trần Kim từ giờ sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền nữa, trong khi nhà cô ấy có ba anh chị em, bố mẹ lại thiên vị hai anh trai!
…
Trần Kim ngủ ngon lành tối qua, sáng dậy cô thấy tinh thần phấn chấn. Nhưng khi quay sang nhìn sắc mặt của Trần Đình, cô ngớ người.
“Tối qua chị không ngủ được à?” Trông như gấu trúc vậy.
Trần Đình tức tối dọn dẹp giường: “Em tối qua nghiến răng, nói mớ, làm phiền chị không ngủ được.”
Trần Kim định phủ nhận ngay, cô mà nghiến răng nói mớ thì kiểu gì con nhỏ khó chịu trong ký túc cũng đã cà khịa cô rồi. Nhưng khi liếc thấy biểu cảm của Trần Đình, cô "ồ" một tiếng rồi nhận luôn cái “tội” không có thật này.
Hừ, hôm nay cô sẽ nhận được một căn nhà kiểu Tây, vui quá đi!
Trong lòng cô ngân nga bài “Hôm nay là ngày tốt, chuyện gì mong muốn cũng đều thành~”