Sau khi xem qua hai căn nhà nhỏ kiểu phương Tây, cậu cả lập tức hỏi ý kiến của Trần Kim cảm thấy thế nào. Trần Kim thẳng thắn nói là rất phù hợp có thể mua được.
Cậu cả lại hỏi cậu ba: “Bé ba đã mua một căn rồi, còn Văn Khang, nhà các em có định mua căn còn lại không?”
Cậu ba liên tục xua tay, nói: “Đắt quá, nhà tụi em không mua nổi đâu.”
“Được thôi.” Cậu cả không tỏ vẻ ngạc nhiên, bước tới nói vài câu với Giáo sư Thẩm rồi ra ngoài gọi điện thoại. Khoảng mười mấy phút sau, cậu cả quay lại, nói với Giáo sư Thẩm: “Trần Kim muốn mua căn bên phải, căn còn lại, tôi có một người bạn cũng muốn mua nhưng anh ấy phải tới ngày mai mới rảnh. Hay là như thế này đi, ngày mai chúng tôi tới ký hợp đồng và thanh toán tiền, tiện thể cũng đến cơ quan quản lý bất động sản làm thủ tục chuyển nhượng.”
Giáo sư Thẩm có vẻ hơi lưỡng lự: “Bạn của anh làm nghề gì vậy?”
“Người bạn đó là giám đốc công ty, mua nhà bên này là để cho con trai anh ấy ở. À đúng rồi, con trai anh ấy vừa du học từ nước ngoài về, được Đại học Nam mời làm giảng viên.”
“Ồ? Là giảng viên của khoa nào thế?”
“Cái đó tôi không rõ, nghe nói là chuyên ngành liên quan đến máy tính.”
Giáo sư Thẩm gật đầu như đang suy nghĩ: “Được rồi, tôi sẽ giữ lại căn nhà cho các anh, mười giờ sáng mai tôi sẽ có mặt ở cơ quan quản lý bất động sản chờ các anh. Nhưng tôi nói trước, nếu ngày mai các anh không tới thì tôi sẽ bán căn nhà cho người khác.”
Cậu cả vội vàng đồng ý: “Không có chuyện đó đâu, chắc chắn chúng tôi sẽ đến đúng giờ.” Nói xong, ông ấy gãi đầu cười ngượng ngùng: “Giáo sư Thẩm, giá nhà có thể giảm chút nữa không...”
Giáo sư Thẩm trừng mắt nhìn cậu cả một cái nhưng vừa quay đi lập tức bắt gặp ánh mắt trong veo của Trần Kim. Nếu là người khác mua, ông ấy tuyệt đối không giảm giá nhưng mà đổi lại là sinh viên của trường mình, hơn nữa còn là đồng nghiệp tương lai thì cũng không phải không thể thương lượng thêm. Giọng Giáo sư Thẩm hạ xuống: “Chín trăm ba mươi nghìn tệ một căn, ít hơn nữa thì không được.”
Cậu cả liếc nhìn Trần Kim, Trần Kim gật đầu như gà mổ thóc.
Thế là hai căn nhà nhỏ kiểu Tây được chốt mua như vậy.
Ngay khi họ vừa thương lượng xong và chuẩn bị ra ngoài bỗng có một đôi vợ chồng trung niên vội vã chạy tới tìm Giáo sư Thẩm: “Giáo sư Thẩm, theo giá anh nói lần trước, chín trăm năm mươi nghìn tệ một căn, chúng tôi muốn mua, bây giờ có thể đi thanh toán và chuyển nhượng luôn.”
Trần Kim nghe vậy cảm thấy trái tim mình treo lơ lửng.
Giáo sư Thẩm tỏ vẻ khó chịu phất tay: “Các người đến trễ rồi, nhà đã bán đi rồi.” Đúng là phiền phức, một tháng nay cứ dây dưa mãi, lúc nào cũng bắt lỗi này lỗi kia rồi mặc cả giá, cuối cùng thì chốt giá chín mươi lăm nghìn tệ, nói sẽ trả tiền làm thủ tục, thế mà phút cuối lại đổi ý, còn muốn giảm thêm. Đúng lúc có một người bạn nói có người muốn mua, hôm nay ông ấy đến gặp luôn.
Hôm nay giá có giảm chút nhưng đàm phán suôn sẻ, ông ấy cũng vui vẻ mà giảm giá ít tiền.
“Cái gì? Đã bán rồi?” Người phụ nữ hét lên, tức giận nói: “Sao ông lại làm thế? Chúng tôi là người xem nhà trước, đâu phải không trả tiền mà ông đã bán mất rồi, lãng phí thời gian một tháng trời của chúng tôi! Không được, căn nhà này phải bán cho chúng tôi, đã hứa sẽ bán cho chúng tôi mà!”
Cậu cả bước nhanh lên chắn trước mặt Giáo sư Thẩm: “Chưa ký hợp đồng chưa thanh toán tiền, người ta muốn bán cho ai là quyền của họ, tới lượt cô nói à? Cả hai căn nhà này nhà chúng tôi đều đã mua rồi, cô mà còn la hét nữa thì thử xem!”
Khi cậu cả làm mặt dữ tợn thì cũng thật đáng sợ, người phụ nữ đối diện ông ấy thấy vậy, giọng lập tức yếu đi, còn định tranh cãi thêm nhưng bị người đàn ông đi cùng kéo lại, ông ấy cười nói với cậu cả: “Tính bà ấy hơi nóng nảy, mong anh thông cảm.”
Sau đó ông ấy dịu giọng xin lỗi Giáo sư Thẩm: “Nếu ông còn căn nhà nhỏ kiểu Tây nào để bán, có thể gọi lại cho chúng tôi, chúng tôi thực sự muốn mua, con cái sẽ học tiểu học vào học kỳ tới, môi trường Giáo dục ở đây tốt, chúng tôi là bậc phụ huynh cũng muốn tạo điều kiện tốt hơn cho con mình.”
Vẻ mặt Giáo sư Thẩm không cảm xúc chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Rời khỏi Đại học tỉnh Nam, cậu cả dẫn mọi người tới một nhà hàng gần nhà mình để ăn và gọi cả nhà cậu hai đến ăn tối.
Mợ cả từ tiệm chạy tới, vừa gặp mặt đã hỏi nhà mua được chưa.
Cậu cả đắc ý đáp: “Tất nhiên là mua được rồi, hiếm khi mua được nhà nhỏ kiểu Tây ở khu Đại học tỉnh Nam, tôi phải nhờ nhiều bạn bè mới có được mối này, nhà ở khu đó đắt hàng lắm, không có người quen giới thiệu thì người ta không thèm để ý đâu.”
Lúc đó ông ấy còn nói cái gì mà nhà bán cho ai chẳng được, việc gì phải chọn, hôm nay gặp và nói chuyện với Giáo sư Thẩm, ông ấy đoán người ta có lẽ lo ngại mua bán xong gặp phải những kẻ phiền phức vì gia đình Giáo sư Thẩm cũng sống ở khu vực đó.
“Cảm ơn cậu cả, cậu vất vả rồi.” Trần Kim nhanh chóng rót cho cậu cả một ly nước ngọt, vì ông ấy còn phải lái xe nên trên bàn không gọi đồ uống có cồn.
“Ha ha, có vất vả gì đâu.” Cậu cả nhận lấy ly nước uống một hơi rồi nhắc nhở cô: “Căn nhà đó sớm sửa sang rồi dọn vào ở, nhớ thường xuyên qua lại với nhà Giáo sư Thẩm, như thế chuyện con ở lại trường làm trợ giảng sẽ dễ vào.”
Trần Kim cười gật đầu, ha ha, căn nhà này mua đúng là đáng tiền!
Mọi người đều nói đợi khi Trần Kim sửa nhà xong sẽ tới nhà cô tụ họp. Trần Kim tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Trần Gia ngồi cạnh cô, nói: “Vậy sau này em có thể thường xuyên tới nhà chị ở rồi.”
Trần Kim nói: “Có hai phòng khách, em cứ việc tới.”
Chiều hôm đó, có rất nhiều người tới xem nhà ở khu Tây Thành, gia đình ba người của cậu hai cũng đi theo, cậu cả lái xe chở gia đình mình, còn những người khác thuê hai chiếc xe đi.
Cậu cả đã gọi điện trước khi tới nên khi họ vừa đến đã có một quản lý mặc vest dẫn đi xem nhà.