Tại mấy căn hộ tạm thời, tất cả tủ, cửa phòng ngủ, cửa chính đều được thay khóa tầng tầng lớp lớp, trông có vẻ chắc chắn lắm nhưng nếu gặp tay mở khóa chuyên nghiệp thì cũng chỉ là trò trẻ con. Vì vậy, Trần Kim gói ghém hết giấy tờ quan trọng không thể làm lại được mang theo bên mình.
Ba người anh họ của Trần Kim bận đi làm, không có thời gian về thôn với họ. Vừa ra khỏi nhà, Trần Kim tình cờ gặp thím Chu cùng gia đình cũng đang chuẩn bị về thôn. Họ xuống lầu rồi tụ họp cùng cậu ba của Trần Kim, chưa được bao lâu thì gia đình của chú Trần Ngũ cũng đến. Khi ra đến trạm xe buýt ngoài khu dân cư, họ gặp thêm con trai cả của trưởng thôn, Trần Văn Chấn và con trai cả của Bí thư chi bộ thôn, Trần Văn Tụng, cùng gia đình hai người này.
Một chiếc xe buýt lúc đầu chỉ có ba hành khác nhưng trong phút chốc đã bị dân trong thôn Kiều Đông chiếm hết chỗ.
Trần Văn Tụng và Trần Văn Chấn là hai hộ lớn trong lần giải tỏa này, nhận được nhiều tiền bồi thường, nhìn bên ngoài vẫn giản dị mộc mạc như xưa nhưng những câu chuyện họ bàn bạc khiến Trần Kim ngồi phía trước phải thầm ghen tị.
Trần Văn Tụng nói: “Tôi vừa mua một căn biệt thự ở công viên Cảnh Sơn, còn chưa bắt đầu sửa sang. Cậu quen nhiều chủ thầu, có biết ai giỏi làm nội thất không, giới thiệu giúp tôi vài người nhé?”
Trần Văn Chấn nói: “Tôi định mua một miếng đất rồi thuê người xây nhà, sau đó bán nhà lấy lời…”
Nghe họ đầy khí thế nói về kế hoạch tương lai, Trần Kim không nhịn được mà quay lại hỏi: “Chú Văn Chấn, mua đất đắt lắm phải không? Có mua được mảnh nhỏ không ạ?”
Trần Văn Chấn cười khẩy, không trả lời thẳng mà lấp lửng: “Cái gì cũng có loại đắt loại rẻ nhưng quan trọng vẫn là lựa chọn của mình thế nào thôi. Chuyện mua đất mua nhà, con hỏi cậu cả đi, ông ấy mở công ty xây dựng, rành hơn chú nhiều.”
“À, cũng đúng.” Trần Kim quay đầu lại. Đây rõ ràng là chú Chấn không muốn tiết lộ quá nhiều. Cũng phải thôi, người ta sợ kẻ khác biết mà chen vào tranh chia phần, Trầm Kim hiểu chuyện cũng không hỏi thêm nữa.
Thôi thì để lần sau gặp cậu cả rồi hỏi cậu sau vậy.
Khi Trần Kim về đến thôn, những người thuê nhà không phải đi làm ngày cuối tuần thấy họ về thì mừng như gặp người thân, vui vẻ chào hỏi: “Cuối cùng các cô chú cũng về rồi!” Nếu không về nữa thì bọn này lo là các vị định quỵt tiền thuê mất thôi. Dù sao họ cũng đã đặt cọc hai tháng tiền nhà mà giờ muốn thuê nhà mới, chủ nhà mới cũng đòi tiền đặt cọc, phải lấy lại tiền đã đặt mới có cái mà trả.
Trần Kim về đến trước lầu nhà mình, thấy mấy người thuê nhà vẫn còn đó, cô hỏi họ đã tìm được nhà mới chưa, định khi nào chuyển đi.
Nghe một người thuê nhà nói họ tính cùng bạn bè chuyển tới tiểu khu Tú Lệ thuê nhà, dù sao họ cũng đều tốt nghiệp cùng một trường, nơi làm việc cũng đều ở quận Tây. Trước đây vì lương năm đầu chưa cao nên muốn tiết kiệm, mỗi ngày mất hơn ba tiếng ngồi xe buýt đi làm, giờ thì muốn ở gần một chút.
Mắt Trần Kim sáng rực lên, hỏi: “Mấy người đã thuê được chưa? Nếu chưa đặt cọc thì thuê nhà của tôi đi, tôi có vài căn ở tiểu khu Tú Lệ. Mấy người cần mấy phòng? Tôi có căn một, hai, ba phòng đủ cả. Người quen, tôi sẽ lấy giá ưu đãi cho.”
Dù căn nhà đã sửa sang xong nhưng còn thiếu chút đồ nội thất. Nội thất thì cậu cả nói đã quen một chủ xưởng vì vậy Trần Kim và cậu ba của cô nhờ cậu cả mua giúp. Cũng đơn giản thôi, mỗi phòng ngủ chỉ cần một giường một mét rưỡi, một tủ quần áo, một bàn ghế; phòng khách có một sô pha và một bàn trà. Còn những thứ khác thì để người thuê tự chuẩn bị.
Người thuê nhà vội đáp: “Chúng tôi có năm người, định rủ thêm một người nữa để thuê chung nhưng nếu có căn hai phòng và ba phòng thì cũng được. Cô chủ nhỏ, giá thuê sao đây?”
Trần Kim trước đây đã tìm hiểu giá thuê ở tiểu khu Tú Lệ, giá cô đưa ra cũng dựa trên thông tin từ người quản lý bán nhà nói về những căn khác cho thuê bên đó.
“Mấy người là đều người quen cả rồi nên tôi sẽ không hét giá cao đâu. Nhà một phòng là một triệu bảy tệ, hai phòng ba triệu tệ, ba phòng ba triệu sáu tệ. Dù chỉ là nhà một phòng nhưng căn ở khu đó có cả phòng ngủ lẫn phòng khách, rộng đến bốn mươi mét vuông, nhà bên này không so được. Nhà đó mới hoàn thiện, tôi vừa mua được hai ngày, bên trong đã sửa xong, chỉ còn thiếu nội thất vài hôm nữa là có.”
“Nếu mấy người thấy hợp lý thì vài ngày nữa có thể qua xem nhà. Ai đặt thuê trước thì được chọn phòng trước.”
Mấy người định thuê chung liếc nhìn nhau, lòng thầm mừng rỡ. Giá cô chủ nhỏ đưa ra thật sự rất hợp lý, họ đã dò giá khu đó suốt mấy ngày, hỏi thăm đồng nghiệp và bạn bè nhưng không ai cho giá rẻ hơn.
Hơn nữa, ngay cả ở thôn Kiều Đông, thuê một căn nhỏ xíu cũng đã mất năm trăm nghìn tệ một tháng, chuyển đến thôn Kiều Tây gần đó hay vùng ngoại ô cũng mất tám trăm đến một triệu tệ.
Mấy người này cũng quen biết, biết tính cô chủ nói một là một, không thích mặc cả, họ cũng không cò kè thêm mà đáp ngay: “Vậy chúng tôi xin phép nghỉ vài hôm để đi xem nhà nhé?”
“Được thôi.” Trần Kim lập tức chốt đơn rồi cô nói thêm: “ Mấy người cũng biết đấy, giá thuê tôi đưa ra là giá tốt rồi. Nếu có đồng nghiệp hay bạn bè nào muốn thuê nhà thì giới thiệu họ đến tôi. Tôi có mười căn ba phòng, còn căn hai phòng và một phòng thì mỗi loại có năm căn, ai đến trước được thuê trước, hết là hết. Tiền thuê thì cọc một tháng trả một tháng. À, tôi không quan tâm các anh thỏa thuận với nhau thế nào nhưng tôi chỉ ký hợp đồng với một người và mỗi tháng phải trả tiền nhà đúng ngày mùng một, chỉ cần một người chậm trễ là không được.”
Trần Kim nói xong thì cũng đi tìm những người thuê khác để thông báo về việc nhà cô ở tiểu khu Tú Lệ đã cho thuê. Có người chê giá cao, có người ngại phải thuê chung nhưng cũng có người thấy hợp lý và tính rủ thêm người thuê chung.
Mợ ba nghe nói vậy thì cảm thấy giá thuê nhà cô đưa ra còn thấp, người khác thuê ít nhất cũng cao hơn cô hai trăm nghìn tệ mỗi phòng.