Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Tại Ngôi Làng Bị Phá Dỡ

Chương 22

Một buổi chiều chỉ đủ để đo đạc hai nhà nhưng ban giải tỏa vẫn bận rộn đến tận bảy giờ tối mới thuyết phục được nhà thứ hai ký hợp đồng.

Chủ nhiệm Giang cười khổ, nghĩ đến mấy ngày trước ông ấy còn nói rằng dân ở thôn Kiều Đông rất lý lẽ, chắc chắn lần này sẽ thuận buồm xuôi gió.

Đa số người dân thì đúng là lý lẽ nhưng chỉ cần gặp phải một người thích tính toán thì sẽ mất cả nửa ngày. Ví dụ như tại sao cái này không thể tính theo tiêu chuẩn cao hơn hay liệu có thể được thêm một chút không?

Tưởng như đang đi chợ mua rau chắc?

Tuy vậy, dân ở đây dù có làm loạn thì cũng vẫn lý lẽ, chỉ cần họ tỏ ra kiên quyết là được. Nghĩ đến thôn Mộc Đường, mới thấy đó thực sự là một miếng xương khó gặm. Bọn họ muốn sớm giải quyết thôn Kiều Đông, phá bỏ chỗ này trước thì không tin rằng người bên kia đều có thể làm ngơ.

Tối hôm qua, Trần Kim đã nói với những người thuê nhà rằng mấy ngày tới sẽ có người đến đo đạc, cần phải có chìa khóa mở cửa hoặc ai đó ở nhà. Dù có chút không hài lòng nhưng người thuê nhà cũng đồng ý vì ít nhất chủ nhà cũng đã miễn cho họ tiền thuê tháng này và hứa sẽ bồi thường tiền chuyển nhà.

Buổi tối, Trần Kim hẹn trước thời gian với những người thuê nhà, đảm bảo sáng sớm hôm sau sẽ cho người của ban giải tỏa vào đo đạc.

Đêm đó Trần Kim ngủ rất ngon, Điền Miêu tỉnh dậy nửa đêm đi vệ sinh, phát hiện Trần Kim nằm cạnh đang cười khúc khích, suýt chút nữa làm cô ấy sợ chết khϊếp. Cô ấy lắc đầu: “Vui đến ngốc rồi à?”

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại, nếu cô ấy là Trần Kim, có lẽ cô ấy còn cười ngốc hơn.

Sáu giờ sáng, Trần Kim đã dậy rửa mặt thay quần áo, thậm chí còn có thời gian chải chuốt một chút. Đúng bảy giờ, người của ban giải tỏa đã đến trước cửa nhà cô.

“Các giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Trần Kim?” Nhân viên kiểm tra giấy tờ nhìn qua hộ khẩu rồi lại nhìn cô một lần nữa, không như hai nhà trước cần xác nhận số người trong gia đình, trên hộ khẩu của cô chỉ còn mỗi mình cô, một cô gái còn rất trẻ.

Trần Kim ngoan ngoãn giơ tay, nhìn nhân viên với ánh mắt chân thành: “Là tôi.”

Nhân viên chặn lại người đàn ông lớn tuổi định vào theo: “Người không liên quan đứng ngoài chờ.”

Trần Kim hỏi: “Đây là cậu cả của tôi, là người nhà, có thể vào được không?”

Nhân viên nhìn Trần Kim một cái sâu sắc, trong lòng muốn nhắc nhở cô gái nhỏ lúc này rằng “Phải biết đề phòng người” nhưng thấy mối quan hệ gia đình tốt đẹp của cô, cũng không nói thêm, cho phép cậu cả vào, còn những người khác chắc chắn không được vào theo.

Sau đó là cảnh nhân viên từ ngoài vào trong từng bước đo đạc và ghi chép từng hạng mục từ ngoài sân vào trong nhà: “Hai dãy nhà, tổng diện tích đất là 200 mét vuông, sân 100 mét vuông, giấy chứng nhận đất là 220 mét vuông, khu vực xây dựng nhà cơ bản nằm trong khu đất. Sáu tầng, từ tầng một đến tầng ba có trang trí, tầng một bên trái lát gạch men...”

Nhân viên chỉ lo đo đạc và ghi chép, còn Trần Kim chỉ đứng bên cạnh nghe, ví dụ như mái che sắt dựng trong sân, đo ra dài 3,8 mét, họ cũng tính thành bốn mét. Người ta có thể tính càng nhiều càng tốt, Trần Kim chỉ biết gật đầu liên tục.

“Còn một căn nhà nữa phải đo đúng không? Giờ qua đó đo luôn.”

Nhà cũ có hai gian nhà gạch ngói, một gian nhà đất, phòng bên trái đã sụp một nửa nhưng trong sân nhà cũ có một cái giếng, cái này cũng tính được tiền. Đất của nhà cũ chỉ có tám mươi lăm mét vuông. Khu đất của cậu hai nằm bên cạnh, có hai gian nhà đất, cũng bị sụp một góc nhỏ.

Đất ở thì chỉ được đổi lấy nhà, họ có một tiêu chuẩn đổi, số đất trong tay cô đổi được căn nhà 305 mét vuông nhưng nhà đổi lại đều là tiêu chuẩn một trăm mét vuông, sau khi có sự đồng ý của Trần Kim, họ quyết định đổi năm mét vuông đó thành tiền.

“Vườn vải ở phía đông nam cũng là của cô à?” Nhân viên không giấu nổi sự ghen tị, một cô gái nhỏ tuổi như con gái anh ta, sắp vì giải tỏa mà từ một cô gái nông thôn trở thành triệu phú.

“He he.” Trần Kim nheo mắt cười.

Nhưng trong lòng lại xót xa, tất cả những gì cô có bây giờ đều là do mẹ cô vất vả từng chút từng chút tích góp suốt trong suốt hai mươi năm qua, giờ cô sắp bước vào con đường giàu sang nhưng mẹ cô lại không còn nữa.

Giá như mẹ còn sống thì tốt biết mấy chỉ cần là mẹ còn, dù không có giải tỏa để phát tài, cuộc sống của họ vẫn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Cậu cả thoáng thấy ánh mắt rưng rưng của cô, bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên gáy cô.

Việc đo đạc nhà Trần Kim cũng tốn không ít thời gian, trước sau mất hơn ba tiếng, chủ yếu vì cô có hai căn nhà, diện tích không nhỏ, lại có một mảnh vườn, trong vườn có hàng trăm cây vải, còn có những cây ăn quả khác. Ngoài ra còn có một mảnh đất trồng rau, tám mẫu ruộng. Nhân viên thống kê xong, đưa bản hợp đồng cho cô, Trần Kim đọc từng chữ một, rất nghiêm túc, cậu cả đứng bên cạnh cũng không khỏi nín thở.

Nhà và đất cộng lại tổng cộng có thể đổi được một căn nhà chín trăm mét vuông và một cửa hàng tám mươi mét vuông, đến lúc đó cô ấy sẽ được chọn nhà, nếu diện tích vượt quá chín trăm mét vuông thì phải tự bù tiền vào nhưng nhà đổi đều là dạng căn hộ một trăm mét vuông, vừa đủ đổi thành chín căn. Còn cửa hàng thì không chắc, có lẽ phải bù tiền.

Tiền bồi thường nhà cửa, bồi thường vườn cây, tiền hộ khẩu, tiền ký tên, phí chuyển nhà, tiền bồi thường thuê nhà... đủ thứ hạng mục, cô nhìn từng con số phía sau từng mục, ngón tay nhấn máy tính nhanh như bay, tổng cộng là tám triệu năm mươi ba nghìn nhân dân tệ tiền bồi thường. Còn khoản trợ cấp tái định cư hai trăm tệ mỗi tháng thì có thể bỏ qua không tính.

Ngoài ra còn có phần thưởng ký hợp đồng là hai mươi nghìn tệ, chỉ có thể nhận được nếu ký trong thời gian quy định.

"Kiểm tra không có vấn đề gì thì ký tên và lăn dấu tay vào đây."

"Ừm." Trần Kim chớp mắt, nhanh chóng ký tên và lăn dấu tay vào bốn bản hợp đồng giống nhau.

Bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Nhân viên thu lại ba bản còn lại và nhắc nhở: "Tiền bồi thường nhà ở sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô trong vòng hai ngày, nhớ kiểm tra kịp thời. Nhà cô chỉ có một mình cô nên được phân một căn hộ tái định cư diện tích bốn mươi lăm mét vuông. Ai ký trước sẽ được ưu tiên chọn nhà trước."