Hu hu, càng muốn khóc hơn.
"Cảm ơn, cảm ơn!" Trần Kim liên tục cảm ơn hai lần.
Chủ nhiệm Giang cười nhắc nhở: "Số tiền này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít nhưng cầm số tiền này trong tay có chuyện gì thì hãy cẩn thận một chút."
Trần Kim gật đầu, nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Giang." Người ta thấy cô là một cô gái nhỏ cầm số tiền lớn nên mới tốt bụng nhắc nhở, cô biết cảm kích.
Trần Kim cẩn thận cất kỹ bản hợp đồng đã ký cùng các giấy tờ khác vào túi hồ sơ, khi đi ra ngoài, không ít người hỏi cô nhận được bao nhiêu tiền. Nhưng cậu cả của cô che chở cô về nhà, đáp lại: "Hừm, cũng không khác mọi người lắm. Nhường đường một chút nào, tiếp theo là đến nhà tôi đo đạc rồi, mọi người cho tôi ra nào."
Đến lượt nhà cậu cả đăng ký đo đạc, Trần Kim quay về nhà cậu ba, cả nhà cậu hai cũng ở đó.
"Xong rồi hả?" Hai người mợ đều hỏi cô đã chọn nhà đổi chưa, đổi được bao nhiêu căn. Nhưng họ và hai cậu đều không hỏi cô nhận được bao nhiêu tiền. Anh họ Trần Vĩnh Phi, em họ Trần Vĩnh An và em họ Trần Gia hiển nhiên đã được nhắc nhở không được hỏi nhưng mọi người đều biết cô chắc chắn nhận được không ít.
"Nhà ở tối đa có thể đổi được sáu trăm mét vuông, đất thổ cư có thể đổi ba trăm mét vuông và còn một cửa hàng tám mươi mét vuông. Chờ giao nhà rồi con sẽ sửa sang lại rồi cho thuê, còn cửa hàng dự định sẽ dùng để mở một tiệm tạp hóa."
Nói đến tiệm tạp hóa, Trần Kim nói: "Hôm nay phải dọn hết đồ trong tiệm tạp hóa ra, người của ban giải tỏa nói ngày mai sẽ cho người đến phá dỡ."
"Sao nhanh vậy? Không phải nói tháng sau mới chuyển đến nhà tái định cư sao?”
"Nhà thì tháng sau mới bắt đầu phá dỡ nhưng tiệm tạp hóa thì không cho mở nữa." Trần Kim nhìn sang mợ ba, nói: "Tiệm tạp hóa phá dỡ rồi, Miêu Miêu ở đây không còn việc gì để làm nữa."
Mợ ba thở dài, hiển nhiên cũng đang lo lắng chuyện này. Tuy rằng nhà giải tỏa có tiền rồi nhưng người lớn không có ý định để con cái nằm không mà không làm việc: "Để mợ hỏi chị dâu cả xem cửa hàng quần áo của chị ấy có thiếu người không."
Vì mợ ba đã có kế hoạch, Trần Kim cũng không lo lắng nữa.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay ban giải tỏa hành động nhanh hơn nhiều, trong một ngày đã ký được bảy nhà. Tiến độ ký kết hợp đồng giải tỏa của thôn Kiều Đông đã được hơn một nửa.
Nhà cậu cả và cậu ba đều ký xong hôm nay, chỉ còn lại cậu hai phải đợi đến chiều mai. Buổi tối, mấy cậu và anh em họ đến giúp cô dọn hết đồ trong tiệm tạp hóa về phòng khách tầng một nhà cô.
Cậu cả đi quanh nhà một vòng rồi bước ra, nói: "Những đồ nên vứt thì vứt đi, ban ngày có thời gian thì đến dọn dẹp. Tiền bồi thường giải tỏa đã vào tài khoản rồi thì đừng ra ngoài lung tung, để cậu hỏi thăm khu nhà gần đại học tỉnh Nam rồi đưa con đi xem nhà."
Một người bố ruột cũng không bằng cậu cả của cô!
Ngày hôm sau, ban giải tỏa đến phá dỡ tiệm tạp hóa, sân nhà trống một mảng, cửa lớn đóng mở cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng, cậu hai cũng ký tên. Từ ngày nhận được thông báo giải tỏa đến hôm nay, cậu hai và mợ hai đã xin nghỉ bốn ngày, tuy rằng đều làm ở các cơ quan nhàn nhã nhưng cũng không thể xin nghỉ quá lâu. Buổi tối, mấy nhà tụ tập ăn một bữa thịnh soạn, nói không biết bao nhiêu lần câu cám ơn tổ tiên phù hộ. Mấy người lớn đều rất phấn khích nhưng cố gắng kiềm chế, sợ đám con cháu theo đó mà bay bổng, có chút tiền là tiêu xài phung phí, cơ ngơi này không chịu nổi cảnh tiêu xài hoang phí.
Cậu cả bảo cô đừng ra khỏi thôn mấy ngày này, Trần Kim cũng yên tâm ở lại trong làng. Cả thôn Kiều Đông có mười tám hộ dân đều đã ký hợp đồng, hai nhà ký trước đã nhận được tiền, sau đó đi chọn nhà tái định cư.
Trong hai ngày tiếp theo, các hộ gia đình khác trong thôn cũng nhận được tiền bồi thường giải tỏa.
Thực lòng mà nói, thôn Kiều Đông của họ cách trung tâm thành phố không xa, ngoại thành lại có không ít nhà máy, chỉ dựa vào tiền thuê nhà cũng có thể sống thoải mái, lại trồng thêm ít rau, hoa quả gì đó mang lên thành phố bán, cuộc sống sẽ không tệ. Nhưng thu nhập vài chục nghìn tệ mỗi năm so với mấy triệu tệ thì khác nhau rất lớn, đối với người dân trong thôn bây giờ, dùng cụm từ "nghèo khó chợt giàu" để miêu tả rất chính xác.
Sự hưng phấn và phấn khích ban đầu dần dần lắng xuống, mọi người rơi vào một trạng thái mông lung: nhiều tiền như vậy, biết tiêu sao cho hết?
Trần Kim không lên tiếng: có tiền mà không biết tiêu sao? Nếu cô có mấy chục tỷ, cô có thể chơi ra hoa. Nhưng cô chỉ có mấy triệu, thuộc dạng tiêu xài thoải mái cả đời nhưng nếu tiêu hoang phí thì chỉ sợ vài năm là hết sạch túi.
Khi mọi nhà trong thôn Kiều Đông đều nhận được tiền giải tỏa, các quản lý khách hàng của các ngân hàng cũng đến thôn "bày quầy" chào hàng.
"Ngân hàng Nông nghiệp tặng gạo, dầu ăn, ngân hàng Công thương thì lãi suất cao hơn một chút nhưng cháu trai tôi làm ở ngân hàng Xây dựng..." Chú Trần Ngũ cầm cuốn sổ ghi chép lại tình hình của mấy ngân hàng, chú ấy muốn so sánh xem cái nào có lợi hơn.
Trần Kim cũng đi nghe một vòng, người ta tưởng cô đến góp vui, cô hỏi về mở tài khoản và lãi suất, mấy quản lý khách hàng của các ngân hàng đều thờ ơ với cô.
Trần Kim bĩu môi, vậy thì cô đi hỏi ở phòng giao dịch trong thành phố.
"Mau đi xem náo nhiệt, thím Chu và bà Trần Tam đánh nhau rồi!"
"Mẹ chồng nàng dâu nhà đó lại đánh nhau rồi hả? Hầy, để hôm khác tôi đến hỏi vậy." Nói xong thì lập tức phóng chạy.
Trần Kim vừa đi về phía nhà thím Chu vừa hỏi những người khác chuyện gì đã xảy ra.
"Chứ còn gì nũa, chẳng phải do ông Trần Tam và bà Trần Tam thiên vị quá rõ ràng đấy sao!”