Cậu cả xoa tay, lập tức tóm lấy tay Lưu Thời Sênh kéo ra ngoài, hằn học nói: “Cút ngay! Dù Trần Kim có bao nhiêu tiền cũng không chia cho nhà họ Lưu các người đâu. Nói thẳng luôn, đây là đất của nhà họ Trần, người họ Lưu các người có chút liêm sỉ thì đừng có suốt ngày mò đến.”
Trần Kim cũng thêm vào: “Đúng thế đấy, họ Lưu có hét đến rách cổ họng, tiền tôi nhận được cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.”
“Đừng có nghĩ đến chuyện đòi tiền dưỡng lão nữa, tôi đã hỏi luật sư rồi, ông không hề chu cấp cho tôi nên nếu ra tòa tôi cũng nắm phần thắng. Ông mà dám kiện, tôi sẽ đến trường của ông để vạch trần những chuyện tồi tệ mà nhà họ Lưu các người đã làm.”
Lưu Thời Sênh gỡ tay cậu cả ra, lạnh lùng nói: “Được! Tiền của con. bố không cần nhưng ông bà của con quan tâm đến con từ tận đáy lòng…”
“Xì xì xì, nói mấy câu này chán chết đi được.” Trần Kim lườm ông ta một cái: “Tôi cần gì sự quan tâm của họ? Ai mà chẳng nói được mấy lời tốt đẹp, nếu thật sự quan tâm đến tôi thì sao trước đây không nghĩ đến việc cho tôi ít tiền tiêu vặt?”
Đừng tưởng cô không biết, chính vì cô đỗ đại học nên ông cụ Lưu mới gọi cô về nhà ăn cơm, mặc dù cô chỉ ghé qua vào dịp Tết nhưng rõ ràng là bị đối xử khác biệt. Tiền mừng tuổi mà ông cụ Lưu cho các cháu khác nhiều hơn của cô rất nhiều. Thế mà còn dám mở miệng nói là quan tâm? Tiền có bao nhiêu, quan tâm bấy nhiêu. Cô thẳng thắn là vậy!
Nhắc đến tiền, Lưu Thời Sênh cứng họng, dù ông ta có thể nói lưu loát trước mặt học trò bao nhiêu thì giờ đây cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt*.
*Ngậm bồ hòn làm ngọt: ý chỉ câm nín.
Nhìn mọi người lục tục trở về nhà, Trần Kim cũng không kiên nhẫn nữa, phẩy tay: “Thôi, không rảnh để ý ông. Cậu cả, mình về thôi.” Nhà cô là nhà thứ ba được đo đạc cơ mà.
Cậu cả vung tay, nói: “Đi đi, không rảnh để ý đến lão điên này.”
Nhìn Trần Kim theo cậu cả, mợ cả, anh chị họ quay về, Lưu Thời Sênh nhìn lại chiếc áo bị nhăn nheo sau khi bị đẩy, tức đến mức nghẹn họng, hận không thể móc ra một xấp tiền mà ném vào mặt họ.
“Đợi đến khi thôn Kiều Tây giải tỏa, muốn về cũng chẳng có cửa đâu!”
Nhà ông ta có bốn căn, bốn căn nhà đấy! Theo tin đồn trong thôn, bốn căn nhà ước tính có thể được đền bù đến cả chục triệu.
Sao lại chỉ giải tỏa thôn Kiều Đông chứ?
Chỉ cần giải tỏa ở thôn Mộc Đường thì giờ ông ta đã không tức đến thế này.
Nhưng Trần Kim thì chẳng quan tâm ông ta nghĩ gì, sau khi kiểm tra kỹ càng giấy tờ trong túi, cô đi lấy hai chai nước ngọt từ tủ lạnh của cửa hàng tạp hóa, mở một chai uống rồi tiện thể nói với Điền Miêu: “Miêu Miêu, em thích gì thì tự lấy nhé.” Giải tỏa rồi, đống hàng trong cửa hàng tạp hóa này cũng phải thanh lý nốt, cũng may là cô đã lập danh sách bổ sung hàng nhưng chưa kịp đi mua.
“Vâng!” Điền Miêu cũng vui mừng theo, hiếm khi thấy một vụ giải tỏa mà.
Trần Kim nhìn quanh không thấy ai, ghé sát vào Điền Miêu nhỏ giọng nói: “Chị đã hỏi chủ nhiệm Giang rồi, sau khi giải tỏa cửa hàng tạp hóa này, họ sẽ bồi thường cho chị một cửa hàng mới, chị tính mở một siêu thị nhỏ nhưng còn phải đợi một thời gian nữa vì cửa hàng vẫn chưa xây xong. Nếu em vẫn muốn đến làm việc ở cửa hàng của chị, cứ tìm chị nhé.”
Điền Miêu sáng mắt, cảm động nói: “Cảm ơn chị ba, nhất định em sẽ đến làm!”
Làm ở cửa hàng tạp hóa chỉ là thu tiền, trả tiền thối và bổ sung hàng, công việc này cô ấy thích lắm. Nếu cô ấy có một cửa hàng tạp hóa, cô ấy có thể làm cả đời!
“Được, vậy khi nào chị lấy được cửa hàng sẽ gọi em.” Trần Kim nghĩ ngợi một lúc rồi dặn dò cô ấy: “Cửa hàng mở ra còn phải chờ một thời gian nữa, em hỏi thử mợ ba xem có công việc nào khác không thì nhờ mợ giới thiệu cho.”
“Không sao, nếu không có thì em sẽ đi làm công nhân nhà máy.” Điền Miêu thấy mọi người đều chạy về nhà chú Trần Ngũ, lập tức giục Trần Kim mau chóng qua xem. Còn cửa hàng thì tạm thời không thể đóng cửa được, mấy ngày nay số trẻ con đến mua đồ ăn vặt còn nhiều hơn trước đây.
Trần Kim gật đầu, cầm chai nước ngọt cam mở sẵn chạy qua cửa hàng rau quả bên cạnh, nhét vào tay thím Chu rồi cũng theo mọi người đi đến nhà người đầu tiên được đo đạc là chú Trần Ngũ.”
Mọi người kéo đến đứng kín ngoài sân, tường nhà chú Trần Ngũ quá cao, thế là có người vác thang tới, trèo lên đầu tường mà ngó. Người bên dưới không thấy được, sốt ruột hỏi: "Tình hình sao rồi? Người bên giải tỏa nói gì? Được bồi thường bao nhiêu?"
Trần Kim kiễng chân nhưng cũng không thể nhìn thấy, ngoài trời còn nắng chói chang, khiến cô càng thêm sốt ruột, cuối cùng quay vào tiệm tạp hóa ngồi đợi. Dù gì thì nhà cô cũng là nhà thứ ba.
Tầm khoảng hai tiếng đồng hồ sau, người bên giải tỏa cùng chú Trần Ngũ đo đạc xong trong nhà lại ra đo ngoài ruộng, đối chiếu các loại giấy tờ, cuối cùng lấy giấy tờ ra bảo chú Trần Ngũ ký.
Chú Trần Ngũ cầm bút mà tay run run, nhìn bản hợp đồng cũng không hiểu nổi, ngó trái ngó phải, mọi người cũng ngó trái ngó phải theo, chẳng biết chú ấy đang tìm gì.
“Bé Ba đâu rồi? Bảo bé Ba đến coi giùm tôi cái hợp đồng, tôi chẳng hiểu gì cả!”
Trưởng thôn Trần Quang Mãn thật không nhịn được nữa, liếc mắt một cái: "Trần Kim có phải học luật đâu, cô ấy coi cũng chả hiểu hơn đâu! Bên giải tỏa có mời luật sư đến mà, không hiểu thì hỏi luật sư đi chứ!"
"Ừ ừ, luật sư, cái đoạn này có nghĩa là gì?"
Luật sư mặc vest nhận lấy hợp đồng, liếc mắt một cái: "Ý là, từ lúc ông rời khỏi thôn Kiều Đông đến khi nhà tái định cư được giao, trong thời gian này, mỗi tháng mỗi người được trợ cấp hai trăm đồng. Với điều kiện là ông chọn phương án đổi nhà, còn nếu..."
Luật sư giải thích xong, lại tốn thêm gần nửa tiếng đồng hồ.
Trần Kim nhìn đồng hồ treo tường, hôm nay chắc không đến lượt cô ký giấy rồi.