“Ây dô, đây là ai thế này? Chẳng phải là Phó giáo sư Lưu của Đại học Sư phạm à? Nghe nói nhà ông sắp được đền bù giải tỏa rồi phải không? Nhà có mấy căn thế kia thì chắc chắn là kiếm được kha khá tiền đấy nhỉ, chắc cười đến không ngậm được miệng nhỉ?”
Lưu Thời Sênh vừa cố nặn ra nụ cười gượng gạo nhưng nghe câu này thì đã không thể duy trì nổi nữa. Ông ta biết rõ, mấy cậu của Trần Kim đối xử với bố ông ta còn tử tế được vài câu nhưng đối với ông ta thì thái độ lúc nào cũng khó coi như thế. Một chút chuẩn bị tâm lý trước khi đến đều đã bị phá tan, giờ đây ông ta chỉ muốn quay đầu bỏ đi.
Nhưng dân trong thôn đã vây kín, nhốt ông ta trước cửa hàng tạp hóa.
Thật hiếm khi thấy cậu cả không động tay trước mà lại ngẩng đầu đầy vẻ đắc ý, mỉa mai nói: “Biết Trần Kim được bồi thường nhiều tiền rồi nên mò qua đây xin xỏ chứ gì? Nhìn lại mình xem, bình thường chẳng phải diễn giỏi lắm sao? Cái bộ dạng vì tình yêu mà cao thượng lắm ấy, giờ thì đỏ mắt vì tiền của Trần Kim mà không sợ vợ biết rồi đau lòng à?”
Trần Kim cũng đắc ý đứng chống nạnh phía sau cậu cả, hề hề, cậu cả của cô đúng là cái loa phát thanh lòng cô mà.
Hồi học tiểu học, cô từng bị một trận ốm nặng, khi đó điều kiện gia đình không tốt, mẹ cô đi tìm Lưu Thời Sênh đòi nửa số tiền viện phí để chữa bệnh cho cô nhưng Lưu Thời Sênh chỉ cho chưa đến một phần tư rồi còn chạy đến bảo mẹ cô đừng đến nhà ông ta nữa, sợ vợ biết rồi đau lòng.
Giờ thì nhìn xem, cô sắp có nhiều tiền rồi mà ông ta chẳng còn lo vợ đau lòng nữa nhỉ.
Lưu Thời Sênh với vẻ mặt khinh thường không thèm nói chuyện với cậu cả mà nhìn về phía Trần Kim, bình thản nói: “Ông nội con gọi bố đến xem con có cần giúp đỡ gì không, ông lo con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sợ bị người khác lừa mà không biết. Chỗ này bị giải tỏa, con cũng cần tìm chỗ ở, về nhà ông nội con ở cũng tốt.”
Biểu cảm những người xung quanh thật khó tả.
Trần Kim cười khẩy, nói: “Chạy đến nói những lời này, tôi thấy các người phát điên rồi. Lo lắng gì mà lo lắng, thực ra là nhớ đến tiền của tôi mới đúng, ông không nghĩ là ông nói vài lời thì tôi sẽ xem ông là bố à?”
Lưu Thời Sênh nhíu mày: “Con nói vậy là sao? Bố vốn dĩ là bố con mà!”
“Ôi trời ơi, đúng là không biết xấu hổ mà! Điên thật rồi!” Trần Kim trợn mắt thật to, lớn tiếng nói: “Cậu cả, cậu không biết đâu, mấy hôm trước con đến thôn Kiều Tây, người ta còn sợ con là người ngoài về chia tiền giải tỏa của họ đấy. Ông nội con còn nói chỉ có con cháu nhà họ Lưu mới có phần, con họ Trần chứ có phải họ Lưu đâu, không thờ tổ tiên nhà họ Lưu thì làm gì có phần.”
“Thật là mặt dày mà, khi mấy người có tiền thì đề phòng con, khi con có tiền rồi thì lại nhào vô đòi chia.”
Lưu Thời Sênh không biết là do giận dữ hay xấu hổ mà mặt đỏ bừng. Ông ta trợn mắt nhìn Trần Kim, nghe cô nói một câu “các người phát điên rồi”, một câu “điên thật rồi”, trong lòng chửi thầm Trần Văn Phương không biết dạy con, đúng là thiếu giáo dục!
Chuyện náo nhiệt thế này làm sao thiếu được thím Chu, bà ấy chen lấn từ ngoài đám đông vào, mở miệng chửi luôn: “Thằng cha họ Trần, đồ lòng dạ đen tối, đồ phản bội! Á phì! Trần Thế Mỹ*còn tốt hơn ông, bây giờ muốn chen vào làm bố, trước kia nên đưa tiền thì sao không nghĩ đến? Trường đại học quái quỷ gì mà nhận thứ rác rưởi như ông làm giảng viên, con trai tôi sau này nhất định không thi vào cái trường quái quỷ đó đâu! Về bảo cái lão già nhà ông đừng có mà suốt ngày gọi điện tìm Trần Kim, khi ông và Trần Văn Phương ly hôn, hai lão già đó chê con bé là con gái không thèm nuôi, tiền nuôi dưỡng cũng không cho, sớm muộn ông trời đánh chết cả hai lão già đó! Ông trời có mắt, giải tỏa thì né ngay cái thôn các người, ha! Làm nhiều việc thất đức, sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi!”
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch nhân gian Trung Quốc, nổi tiếng với sự phản bội vợ sau khi đỗ trạng nguyên. Ông quên đi người vợ cũ Tần Hương Liên, lấy công chúa theo đuổi quyền lực và danh vọng, tượng trưng cho lòng tham, sự vô ơn và phản bội trong hôn nhân.
Lưu Thời Sênh bị chửi đến mức chỉ biết “Bà, bà, bà”, Trần Kim thì bĩu môi chê bai.
Cả đầu thôn đều nghe thấy tiếng hét to của thím Chu, ông Trần Tam ngồi trong góc, nghe thấy giọng con dâu cả thì có chút chột dạ, rụt cổ lại. Cái con dâu này thường ngày không có lý cũng làm loạn ba phần, bình thường ở nhà bị ai đè nén cũng dám mắng cả ông ấy lẫn vợ ông ấy. Nhưng ngay sau đó lại ưỡn thẳng lưng: Sợ gì chứ, giấy chứng nhận đất là tên của ông ấy, hộ khẩu cũng là tên ông ấy mà.
Còn những người đang xem náo nhiệt: Nghe thím Chu chửi người ta thật là đã quá! Như là đang uống một chai nước cam ướp lạnh trong ngày hè nóng nực vậy.
Mấy cậu mợ của Trần Kim cổ vũ nhìn thím Chu: Cứ nói thêm đi!
Hiếm khi được mọi người ủng hộ, khí thế của thím Chu càng mạnh hơn, chống nạnh, chân hơi mở ra, đứng vững: “Đừng có ‘bà’ với tôi’ nữa, làng Kiều Đông chúng ta không hoan nghênh cái thứ chó má như ông, cút đi cho tôi!”
“Trần Kim, con cứ đứng nhìn vậy à?” Lưu Thời Sênh trừng mắt tức giận.
Trần Kim nhướn mày, nói: “Không thì sao? Chẳng lẽ để tôi chửi ông vài câu à? Mấy hôm nay nói nhiều quá rồi, cổ họng hơi khàn, hôm khác ông lại đến, tôi chửi tiếp cũng được.”
Lúc này Lưu Thời Sênh mới chắc chắn rằng muốn tạm thời đánh bài tình cảm để gần gũi Trần Kim là điều không thể, cô từ nhỏ lớn lên ở nhà ngoại, không hợp với người nhà họ Lưu, muốn đến chia phần là không thể, chỉ có thể là mặt dày chạy đến mà rước nhục về mình thôi.
Đột nhiên, có người hét lên: “Người của đội giải tỏa đến rồi!”
Chà!
Trong mắt dân trong thôn Kiều Đông, giải tỏa = thần tài.
Thần tài đến, ai mà còn tâm trạng hóng hớt nữa, tất nhiên là phải mau chóng chạy về nhà kiếm sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận đất đai rồi.