Tôi Muốn Làm Chuyện Quan Trọng

Chương 2.1 Nhân tài kiệt xuất

Các thương nhân kinh thành xem như đã mở mang tầm mắt.

Đã sớm nghe qua chồng chồng đại tướng quân bất hòa, sau khi phu nhân gả tới thì chưa từng bước ra khỏi phủ, đều nói tướng quân chán ghét người vợ này nên mới giam người này lại. Nếu không vì Cố Ngôn Hề cũng là con trai của thái phó đương triều, cha đứng hàng tam công thì chỉ e đầu đường cuối ngõ khắp kinh thành này đã sớm lan truyền lời đồn đại tướng quân gϊếŧ chồng rồi.

Xưa nay những tin tức bên lề này chẳng qua cũng chỉ là chuyện phiếm trà dư tửu hậu của các thương nhân mà thôi, quan trọng nhất vẫn là có thể bán loại hàng gì cho phủ đại tướng quân, bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nào có nghĩ đến hôm nay lại tận mắt chứng kiến việc lớn này.

Các thương nhân thì thầm to nhỏ, trông thấy bọn gia nô đưa đến ghế dài và đại bản, quản gia Trần ngày thường đức cao vọng trọng lại ngoan ngoãn nằm sấp, lại nhìn sang nam phu nhân đang ngồi trên hành lang nhàn nhã nhìn xem thì trong lòng cân nhắc.

Xem ra lời đồn là thật, quả thật vị phu nhân này không được sủng ái, thân phận có tôn quý cỡ nào cũng bị nhốt trong sân nhỏ này.

Nhưng đây quả là một người phi phàm.

Dăm ba câu nói đã ép cho quản gia Trần nói một không nói hai trong phủ ngoan ngoãn vào khuôn khổ, còn phải gánh trên lưng tội danh lừa dối đại tướng quân.

Chậc chậc chậc.

Phủ đại tướng quân không chèn ép được vị phu nhân này rồi.

Khi các thương nhân quan sát Cố Ngôn Hề thì Cố Ngôn Hề cũng đang quan sát họ.

Hôm nay mượn khí thế của các thương nhân khiến quản gia Trần không thể không chịu thua, ít nhất trong hôm nay thì tất cả công việc trong phủ đều sẽ do anh quyết định.

Giờ Mão đã qua, cuối cùng cũng đã đánh xong một trăm đại bản này, tên hầu cắn răng, nín nghẹn uất ức trong lòng đến bẩm báo.

Cố Ngôn Hề nói: “Chuẩn bị ngựa đi.”

Tên hầu phẫn hận nhìn anh rồi dằn cơn giận xuống khom người đi khỏi.

Cố Ngôn Hề lại nhìn nhóm thương nhân kia nói: “Ngôn Hề dạy dỗ người hầu trong phủ, thật khiến chư vị chê cười rồi, xin chư vị tạm thời nghỉ ngơi chốc lát, Ngôn Hề xử lý xong việc nhà sẽ đến tiếp đãi chư vị.”

Các thương nhân không có ý kiến được gia nô hướng dẫn rời khỏi tiểu viện, ánh mắt Cố Ngôn Hề rơi lên người quản gia Trần: “Phòng sách của đại tướng quân ở đâu?”

Quản gia Trần không nói nên lời, bên cạnh có gia nô khác đứng dậy nói: “Tôi dẫn người đi.”

Cố Ngôn Hề không có ý kiến.

Hà Chính Thích tay cầm quyền cao, lại có xuất thân thế gia, phủ đại tướng quân được xây dựng vô cùng hoa mỹ, Cố Ngôn Hề thưởng thức cảnh đẹp trong phủ một hồi rồi mới dừng trước phòng sách.

“Khoan đã.”

Anh ngăn động tác của gia nô, bước lên đi vào phòng sách trước: “Ngươi đứng chờ bên ngoài là được.”

Gia nô lộ vẻ do dự nhưng không dám nói lời nào, đành phải im miệng trơ mắt nhìn Cố Ngôn Hề đóng cửa lại, muốn xem qua cửa sổ nhưng cuối cùng đối phương cũng đóng cả cửa sổ lại.

Cửa sổ và cửa chính đều đóng, trong phòng đã trở nên tối tăm hơn, dù là ngày nắng chói chang thì cũng không thể nhìn rõ hoàn toàn.

Cố Ngôn Hề tìm trên bàn một lúc, nhanh chóng lục lọi được một thứ.

Một chiếc ấn đại tướng quân được khắc từ bạch ngọc hảo hạng.

Anh vuốt ve chiếc ấn kia, khóe mắt nhuộm ý cười.

Chiếc ấn thế này có thể chứng minh được thân phận của người nắm giữ, đa phần chủ nhân đều sẽ mang theo bên mình, chiếc ấn này lại ở trong phủ đại tướng quân cũng là một niềm vui bất ngờ.

Anh vốn định tìm con dấu riêng, cái này lại càng tiện hơn.

Cố Ngôn Hề bày giấy mực ra trong giây lát, vung bút lưu loát viết hai đoạn văn, lại đóng chiếc ấn đại tướng quân kia lên, đợi khi mực nước khô rồi thì bỏ vào phong bì da bò.

Có hai thứ này thì những chuyện sau đó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khi đang định rời đi thì tay áo dài đột nhiên vướng phải thứ gì đó, đập “choang” một tiếng xuống thảm.

Cố Ngôn Hề thấy rõ hình dạng của vật kia thì hai mắt sáng ngời, cầm lấy rồi giấu thứ này và thư vào người, lúc này mới ra khỏi phòng sách.

“Sai người đến đổi hồi môn của ta với những thương nhân kia thành ngân phiếu, giá thấp một tí cũng không sao.”

Anh tự nhiên căn dặn.

Gia nô vâng dạ đáp lời rồi vội vàng đi làm, không bao lâu đã đổi được một xấp ngân phiếu dày.

Cố Ngôn Hề mới vừa bỏ vào người đã nhìn thấy tên hầu trước đó đi đến.

“Phu nhân, ngựa đã chuẩn bị xong.”

“Dẫn ta đi.”

Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, đến khi Cố Ngôn Hề ra cửa phủ mới trông thấy con đường trước cổng lớn bị lấp đầy hơn mười mấy con ngựa cao to, dẫn tới dân chúng vây xem gần như muốn lấp kín con đường này.

Ánh mắt Cố Ngôn Hề lưu luyến trên ngựa một lát, rồi lại trở về trên người tên hầu.

Tên hầu giận dỗi nói: “Tôi đã chuẩn bị xong toàn bộ ngựa trong phủ, người muốn dùng bao nhiêu con cũng đủ cả!”

Gia nô đi theo hầu hạ mí mắt run rẩy không ngừng như bị rút gân.

Vị tiểu gia này ngày thường tác oai tác quái trong phủ, xem mặt mũi của thân vương và đại tướng quân nên không ai so đo với ngươi, nhưng tình hình lúc này rõ ràng không giống.

Quản gia Trần cũng đã bị đánh đến sống chết không rõ trước mặt mọi người kia kìa!

“Như vậy rất tốt.”

Cố Ngôn Hề lại nói.

“Ngươi cũng không cần thu dọn tắm giặt quần áo gì cả, bây giờ chọn một con ngựa đi theo ta thôi.”

Anh muốn đến phương bắc cứu quân Khánh bại trận, theo lý thì cần có binh mã. Nhưng hành động lần này anh phải giấu giếm thân phận, người phủ đại tướng quân chỉ biết mang đến phiền phức, mua một người mới ở bên ngoài thì lại khó có thể tin tưởng.

Càng đừng nói chiến trường và bảo vệ nhà riêng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, dù anh thật sự muốn mang hộ vệ ở phủ đại tướng quân đi thì cũng không có tác dụng gì.

Nhưng không mang theo người cũng không được.

Anh là phu nhân của đại tướng quân, tuy đại tướng quân chỉ hơn tướng quân một chữ nhưng cũng đã là hai chức quan hoàn toàn không cùng cấp bậc. Cả triều Đại Khánh có hơn mười vị tướng quân nhưng lại chỉ có một vị đại tướng quân là có thể thấy được rõ ràng.

Trọng thần như vậy lại đánh giặc man di ở phương bắc, triều đình sẽ không dễ dàng để gia quyến hắn ta chạy mất.

Một mình Cố Ngôn Hề ra khỏi thành sẽ khiến triều đình cảnh giác, nhưng nếu mang theo một tên hầu, ngụy trang thành ra ngoài đạp thanh thì lại khác.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Dù sao ai cũng sẽ không ngờ được phu nhân đại tướng quân có tật ở tim lại nóng đầu chạy đến phương bắc.

Mặt tên hầu lộ vẻ mờ mịt, hắn nhìn sang gia nô, muốn xem xem người vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố Ngôn Hề có biết nội tình gì không, lại phát hiện trên mặt đối phương cũng hoang mang chẳng khác gì mình.

Cố Ngôn Hề chọn một con ngựa cao to toàn thân trắng như tuyết cưỡi lên, giọng lạnh lùng: “Sao nào? Trước đây không phải lo bệnh tim sao? Bây giờ lại không lo nữa?”

“Dựa vào đâu ta phải đi cùng ngươi…”

Gia nô sợ gặp chuyện không may vội vàng đi đến nhẹ giọng nói với tên hầu: “Văn Trác thiếu gia, ngài hiện đang là người hầu bên người phu nhân, nếu phu nhân xảy ra chuyện ngài cũng không tiện ăn nói với đại tướng quân đúng không!”

Tên hầu nghĩ ngợi một hồi, chỉ đành buồn bực nói: “Vâng!”

Cố Ngôn Hề đã giục ngựa đi trước, dân chúng vây xem thấy anh cao quý phi phàm lại đi ra từ phủ đại tướng quân, bèn vội vàng chừa ra một con đường.

Tên hầu tùy tiện cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, đi theo sau.

Chỉ là lần đi này, hắn ta lại càng thêm hoang mang.

Hai người thuận lợi đi qua cổng thành, rời khỏi kinh thành, rồi lại đi về trước hai ba dặm đường.

Mắt thấy mặt trời đã về tây, vẫn chưa thấy Cố Ngôn Hề có ý quay lại, tên hầu sốt ruột trong lòng.

“Phu nhân, trời sắp tối rồi, chúng ta phải về rồi.”

Cố Ngôn Hề tự đi một mình.

“Phu nhân! Nếu không trở về sợ là chúng ta sẽ phải ăn ngủ bên ngoài!”

Trong lời nói đã bắt đầu mang theo mấy phần uy hϊếp.

Cố Ngôn Hề vẫn không để ý tới.

“Phu nhân! Pháp luật Đại Khánh chưa từng có quy định phu nhân phủ đại tướng quân có thể tự ý rời khỏi kinh thành!”

Cố Ngôn Hề vẫn không đáp lời.

Tên hầu bị xem thường mấy lần liền không nhịn được nổi cáu, giục ngựa đi lên túm lấy dây cương của Cố Ngôn Hề, không chút khách sáo nói.

“Này! Ngươi có nghe ta nói không…”

Hắn ta còn chưa dùng sức đã trông thấy Cố Ngôn Hề ngã xuống từ trên lưng ngựa!