Khi bóng dáng hắn ta hoàn toàn biến mất, Cố Ngôn Hề để roi lại chỗ cũ, chợt cười khẽ.
Gương mặt anh mang theo vẻ thoải mái và đắc ý tựa như một đứa trẻ, nào có nửa phần lạnh lẽo khi trước.
Cố Ngôn Hề không phải người dễ giận nên mới có thể sống trong bóng tối lâu như vậy, một hai câu chống đối của tên hầu thì có là gì.
Nhiệm vụ của người ủy thác là khiến cho Hà Chính Thích mất đi địa vị hắn ta xem trọng nhất, khiến hắn ta cả đời đều không thể cưới được người phụ nữ nào làm vợ, khiến hắn ta cũng thê thảm chết đi trong lao ngục như mình.
Mà hiện giờ, chiến thần đệ nhất Đại Khánh, Thần Vũ đại tướng quân Hà Chính Thích đang ở phương bắc chống lại man di, qua một tháng nữa tin tức Trầm Lộc Quan bị chiếm sẽ truyền đến kinh thành, thiên hạ sắp đại loạn, nếu anh vẫn ở lại phủ đại tướng quân này thì chắc chắn không thể nào hoàn thành ủy thác được.
Trong lòng Cố Ngôn Hề đã có một kế hoạch tỉ mỉ.
Rời kinh thành đến phương bắc cứu quân Khánh thua trận.
Đối với người ngoài mà nói lúc này phương bắc thường xuyên xảy ra chiến loạn, đúng là nơi hung hiểm. Nhưng Cố Ngôn Hề lại cảm thấy đó là nơi không thể tốt hơn được nữa, cũng đủ để anh thực hiện kế hoạch.
Nhưng trước đó anh vẫn cần một ít đồ trong phủ.
Trận xung đột nho nhỏ khi mua ngựa này đúng là cơ hội rất tốt để anh lấy được những thứ đó.
Cố Ngôn Hề dựa lên cây cột ở hành lang trong viện, chẳng bao lâu đã thấy tên hầu vội vàng trở về, nhưng hắn ta không mang đến tin tức đã chuẩn bị xong xe ngựa mà lại dẫn một người trung niên mặt mũi hiền lành đến và mười mấy người đi theo phía sau ông ta.
Những người đó nhìn qua đều không phải người trong phủ, có lẽ là người ngoài đến phủ để bàn công việc.
Quản gia Trần.
Người đàn ông trung niên là quản lý của phủ tướng quân, có thể nói đó là người Thần Vũ đại tướng quân tin tưởng nhất, ông ta trông thấy Cố Ngôn Hề bèn dùng một ngữ điệu vừa hiền hòa nhưng lại ngầm có ý chất vấn nói: “Phu nhân, tôi nghe nói người muốn mua ngựa?”
“Ở trong phủ lâu như vậy có hơi buồn, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Chuyện này không thể được.”
Quản gia Trần quan tâm nói: “Người mắc bệnh tim, cưỡi ngựa ra ngoài… lỡ như khiến bệnh tình tái phát thì sẽ rất phiền phức!”
Cố Ngôn Hề chỉ vào tên hầu: “Vậy ta dẫn hắn theo!”
“Vậy thì, lẽ ra tôi cũng phải đồng ý với phu nhân, nhưng mà…”
Quản gia Trần lại nói: “Trước khi tướng quân rời kinh đã đặc biệt căn dặn, muốn để phu nhân ở lại phủ tịnh dưỡng, người đừng khiến tiểu nhân khó xử.”
“Nếu ta cố ý ra ngoài thì sao?”
“Vậy tiểu nhân cũng chỉ có thể đắc tội!”
Cố Ngôn Hề không cười.
Khuyên bảo không được thì lại lấy mệnh lệnh của tướng quân để chèn ép, mềm không được thì lại cứng, người thủ đoạn cao siêu lươn lẹo mượt mà thế này, chẳng trách lại được Hà Chính Thích nể trọng.
Hà Chính Thích trấn thủ biên cương hơn mười năm, là mãnh tướng hàng đầu của triều đình, được đương kim thánh thượng Huệ Triết hoàng đế thân phong là Thần Vũ đại tướng quân.
Đồng thời hắn ta cũng là người ủng hộ mạnh nhất của hoàng thứ tử ©υиɠ vương.
Nguyên nhân chính vì như thế nên Đông cung mới nhìn chuẩn thời cơ, để một người đàn ông như Cố Ngôn Hề gả cho hắn ta làm chính thê, khiến Hà Chính Thích bị nhà họ Hà lạnh nhạt, đại thương nguyên khí.
Ở phủ đại tướng quân không ai nhìn quen được vị nam phu nhân như anh.
Trong tình huống thế này muốn lấy được thứ gì có thể nói là khắp nơi đều bị ngăn cản.
Nhưng mà…
Muốn bắt giặc trước hết phải bắt vua, chỉ cần xử lý quản gia Trần này thì hành động của anh cũng sẽ thuận tiện hơn.
“Được.”
Cố Ngôn Hề nói: “Nói vậy trong phủ đại tướng quân này, ngoài tịnh dưỡng ra thì ta không làm gì được nữa?”
“Đúng vậy.”
Đại quản gia Trần nhìn vào mắt anh nói.
“Nhưng tướng quân đang đánh giặc ở phương bắc, làm sao ta biết lời ông nói là sự thật.”
Cố Ngôn Hề dần lộ ra nụ cười ôn hòa, rồi chợt cất cao giọng: “Hay là… bản thân ông tự bịa đặt mệnh lệnh của chồng ta, muốn thừa dịp chồng ta không ở trong phủ để lừa dối sỉ nhục ta?”
Một tiếng quá lớn của anh khiến đầu gối quản gia Trần mềm nhũn cả kinh, suýt nữa đã quỳ xuống.
Trong thời đại phong kiến này, trong thời đại không có nhân quyền này, một tiếng chất vấn đối với quản gia Trần trung thành và tận tâm mà nói chẳng phải là lời buộc tội hay sao!
Giọng ông ta mang theo ý cảnh cáo, trầm giọng nói: “Phu nhân nói năng cẩn thận! Lão nô tuyệt đối không có hành vi giả truyền mệnh lệnh của đại tướng quân!”
“Ngày đó khi thánh thượng tứ hôn vẫn luôn mãi nhắc nhở tướng quân chăm sóc tốt cho ta.”
Tiếng nói của Cố Ngôn Hề ngày càng lạnh đi, trong mắt anh hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn quản gia Trần.
“Có thánh thượng nhắc nhở, sao tướng quân có thể đối xử như vậy!”
“Không phải ông bịa đặt vọng tưởng giả truyền lệnh của đại tướng quân, thừa dịp đại tướng quân không ở trong phủ chiếm dụng quyền thế, thì sao có thể thế được!”
“Ta niệm tình ông công lao to lớn, bây giờ nhận tội còn có thể giảm bớt hình phạt!”
“Phu nhân!”
Quản gia Trần đã nhận ra người trước mặt này khó đối phó, ông ta hét lên một tiếng muốn khiến bản thân tỉnh táo lại: “Quả thật lão nô đã tuân theo lệnh đại tướng quân, mong phu nhân chớ nghe những lời đồn nhảm!”
“Ồ? Ý ông là thánh thượng còn không quản được phủ đại tướng quân ư?”
“Không… không phải!”
“Vậy thì là lệnh của đại tướng quân còn cao hơn cả miệng vàng lời ngọc của thánh thượng?”
“Cũng… cũng không phải!”
“Thánh thượng đã quản được, đại tướng quân lại không quản được, tại sao ta lại không thể ra khỏi phủ!”
“Ngăn ta rời phủ? Ông đây là đang làm trái pháp lệnh của đại tướng quân đang ở xa ngàn dặm chống giặc bảo vệ đất nước!”
Hoặc là đại tướng quân kháng chỉ, hoặc là ông ta giả truyền mệnh lệnh đáng chết, đương nhiên ông ta không thể nào đẩy đại tướng quân vào chỗ bất nghĩa.
Chi bằng… xử lý vị phu nhân này đi?
Suy nghĩ này vừa nổi lên ông ta đã nghe thấy âm thanh xầm xì nhỏ to của những người phía sau.
Sắc mặt quản gia Trần trắng bệch, môi ông ta run rẩy, trong đầu lại trống rỗng.
Có những người kia ở bên cạnh chứng kiến, lúc này nếu ông ta không thể giải quyết việc này, chỉ e…
Quản gia Trần suy sụp rũ vai xuống: “Đại tướng quân tuyệt đối không có ý này, là do lão nô giả truyền lệnh của đại tướng quân, lão nô… cam nguyện chịu phạt…”
Cố Ngôn Hề chỉ vào ông ta: “Pháp lệnh Đại Khánh, đánh bằng gậy cho đến chết.”
Cơ thể quản gia Trần chấn động, sau đó sắc mặt xám ngoét co quắp ngồi đó, mắt đầy tuyệt vọng.
“Đương nhiên.”
Trong tuyệt vọng, giọng Cố Ngôn Hề lại u ám cất lên: “Ta đã hứa hẹn sẽ giảm bớt hình phạt cho ông, vậy thì không thể nuốt lời, tạm thời chỉ đánh ông một trăm đại bản.”
Người đàn ông tuấn tú nhìn sang tên hầu đứng một bên.
“Ngươi đánh một trăm đại bản này đi.”
Đánh một trăm đại bản có gì khác với đánh bằng gậy đến chết đâu!?
Nhưng chuyện đã đến nước này họ cũng không thể không cúi đầu.
Không chỉ vậy còn phải nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ cung kính, tư thế thành tâm thành ý dập đầu.
“Tạ phu nhân nhân từ!”