Tên hầu giữ chặt dây cương theo bản năng để hai con ngựa dừng lại, cuống quýt đến kiểm tra tình hình của Cố Ngôn Hề.
Chỉ thấy môi anh tím tái, hàm cắn chặt, mày nhíu lại, tim nhất thời trầm xuống.
Hỏng rồi, đây là bệnh tim tái phát.
Ý thức Cố Ngôn Hề tan rã trong giây lát, chợt nhận ra bản thân đang phát bệnh.
Cơn đau đớn co rút kịch liệt từ trái tim lan rộng ra, cảm giác bất lực tản ra toàn thân đến từng đốt ngón tay, anh bắt đầu cảm thấy hít thở không thông, muốn quay người để hít thở.
Nhưng cơ thể không động đậy được, chỉ có cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đang không ngừng tra tấn tinh thần anh.
Cũng may lúc này rốt cuộc đã có người tới.
Đối phương nhanh chóng đặt anh nằm dưới đất, lo lắng gọi tên anh.
Cố Ngôn Hề hít thở từng hơi.
Được cứu rồi.
Không biết bao lâu anh mới thích ứng được cơn đau nhức trên ngực và cảm giác bất lực toàn thân, mở mắt ra.
Lúc này mặt trời đã lặn về hướng tây, chỉ còn sót lại một vài tia nắng, tiếng lửa cháy đôm đốp và tiếng gió gào thét hòa lẫn với nhau, lại có thêm mấy phần yên tĩnh.
Anh được người ta đặt phía sau một tảng đá lớn, dưới người được lót một lớp quần áo mỏng, ngọn lửa đang cháy bên cạnh là nguồn nhiệt duy nhất.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Tên hầu ôm củi khô quay lại.
Hắn ta chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, trên vai còn dính vết máu, lại không hề quan tâm ngồi xuống bên đống lửa.
“Ngươi biết mình bị bệnh lại còn có sức chạy đi, giờ thì hay rồi, ngay cả động đậy một chút cũng không nổi.”
Cố Ngôn Hề dựa vào tảng đá lớn ngồi dậy, cầm lấy quần áo dưới người.
“Của ngươi?”
Tên hầu nhận lấy quần áo mặc vào, không thèm nói nhiều thêm một câu với anh.
Cố Ngôn Hề nhìn sắc trời nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu, nhanh chóng quay về thành là được rồi.”
Cố Ngôn Hề lắc đầu: “Ta không thể quay về thành, ta còn muốn đi tới trước.”
“Còn đi nữa?!
Tên hầu cả giận nói: “Ngươi không biết tình trạng sức khỏe của bản thân sao! Lần này không chết là do ngươi tốt số đấy!”
Đương nhiên Cố Ngôn Hề biết được tình trạng sức khỏe của mình, dù sao người ủy thác cũng đã chết vì bệnh tim.
Nhưng hệ thống đã nói sẽ cho anh thời gian nhiệm vụ là năm tháng, không thể nào chưa đến một ngày đã thu lại.
Trước khi đến thời hạn, dù bệnh tim có nghiêm trọng hơn cả lần người ủy thác chết thì anh cũng sẽ không chết.
Nhiều nhất chỉ là khó chịu thôi.
Cảm nhận được cơn đau nhức ở ngực, Cố Ngôn Hề lại cười.
Lần đầu phát bệnh nên tâm lý và cơ thể đều chưa có chuẩn bị, thế mà có thể chật vật như thế.
Sau này sẽ không vậy nữa.
Anh cũng không thể khiến chút khó khăn nhỏ bé này trở thành vấn đề nan giải ngăn cản bản thân sống sót.
“Ngươi tên gì?”
“Trọng Văn Trác.”
Tên hầu tức giận trả lời.
“Là một cái tên hay có thể làm tướng quân.”
Cố Ngôn Hề sửng sốt, anh thay đổi dự định của bản thân, lại nói: “Nhưng lần này ta sẽ không quay về mà vẫn sẽ đi tới trước, vẫn đi đến Việt thành.”
“Việt thành?”
Trọng Văn Trác có phần tức giận: “Cái nơi lạnh khủng khϊếp như thế chỉ sợ ngươi còn chưa tới đó đã chết ở giữa đường rồi, đến nơi như thế có tác dụng gì!”
“Đương nhiên là để cứu đại tướng quân rồi.”
“A, đừng nói đến chuyện đại tướng quân vốn không cần người khác đi cứu, dù đại tướng quân có thất bại thì cũng là ở Trầm Lộc Quan, ngươi đi Việt thành cứu cái gì!”
Cố Ngôn Hề cảm thấy tay chân đã khôi phục được chút sức lực, mắt lại nhìn sang con ngựa đang ăn cỏ bên cạnh rồi nói: “Trăm năm qua man di đã xâm chiếm mấy trăm dặm đất đai Đại Khánh ta, cũng may những năm gần đây có Cung thân vương trấn giữ phương bắc mới từ từ giành lại được đất đã mất.”
“Từ tháng chín khi man di bao vây tấn công Trầm Lộc Quan đến nay đã ba tháng, thảo nguyên đã rơi vào hoàn cảnh không có lương thực để ăn, thanh niên trai tráng các bộ lạc lại bị đại thiền vu* bắt đi, hậu phương của man di chắc chắn đã rỗng tuếch cả rồi.”
*Tước hiệu của các lãnh đạo tối cao của dân du mục ở Trung Á trong 8 thế kỷ, bắt đầu từ thời kỳ nhà Chu.
Cố Ngôn Hề nhặt cành khô vẽ bản đồ giản lược ở phương bắc lên đất, ra sức vẽ dấu hiệu lên Trầm Lộc Quan, Việt thành cùng với Yến thành nơi man di đang chiếm đóng.
“Từ khi vào thu cho đến nay đã đánh mấy trận chiến lớn, đôi bên đều hao tổn rất nhiều, ngoại trừ tiến vào Trung Nguyên cướp lương thực thì man di không còn con đường nào khác, vậy nên khí thế công thành này chắc chắn sẽ không giảm đi, tướng sĩ Trầm Lộc Quan lại bị giảm sĩ khí vì chết chóc, rét lạnh và nhớ nhà.”
Cố Ngôn Hề tiện đà vẽ một vòng lên Yến thành.
“Hôm qua ta nghe nói vì cướp lấy Trầm Lộc Quan mà đại thiền vu Cách Tư Nhĩ đã mang theo ba vạn tinh binh rời Yến thành tăng binh cho Trầm Lộc Quan, hành động này đương nhiên sẽ khiến áp lực ở Trầm Lộc Quan tăng lên, nhưng lại khiến Yến thành trống rỗng.”
“Nếu ta là Cung thân vương, chỉ e sẽ lựa chọn mang một đội kỵ binh hạng nhẹ qua sông, giành lấy Yến thành, đánh gọng kìm man di từ hai phía.”
Trọng Văn Trác nghe anh nói chiến cuộc cách xa ngàn dặm thì trong lòng sục sôi, vội hỏi: “Nếu thế thì tại sao Trầm Lộc Quan lại bại trận, mà chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi muốn đến Việt thành?”
“Trước khi vào thu, Cách Tư Nhĩ bên ngoài thì dẫn hai mươi vạn đại quân tập trung hỏa lực vào Trầm Lộc Quan, hai mươi vạn thanh niên trai tráng này đã là mức cao nhất của thảo nguyên! Cách Tư Nhĩ đã lâu không thể tấn công được Trầm Lộc Quan, mà mùa đông đã đến, các bộ lạc sẽ chỉ mất đoàn kết với hắn ta, làm sao hắn ta có thể tìm ra ba vạn đại quân!”
“Đây là kế dụ địch!”
“Nhưng Cung thân vương xưa nay dùng binh kỳ lạ, chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội để tập kích Yến thành bất ngờ.”
Trong đôi mắt anh lóe lên ánh sáng tự tin, nói như đinh đóng cột.
Trọng Văn Trác nói: “Nhưng vẫn còn đại tướng quân Hà Chính Thích trấn giữ Trầm Lộc Quan mà!”
Cố Ngôn Hề lắc đầu: “Về mặc chiến sự thì tư cách của Cung vương và đại tướng quân là ngang nhau, nhưng về thân phận thì Cung thân vương là chủ soái, còn đại tướng quân là phó tướng. Huống hồ kế dụ địch này đã được đại thiền vu Cách Tư Nhĩ sắp xếp cực kỳ tài tình, người trong cuộc lại càng khó có thể thấy rõ, chỉ e đại tướng quân còn muốn bất ngờ tập kích Yến thành hơn cả Cung thân vương, chắc chắn sẽ không phản đối.”
“Vậy nên ta nhận thấy lần này chắc chắn Cung thân vương sẽ bại trận ở Yến thành vì liều lĩnh khinh địch, nhất định hắn cũng sẽ không thể trở lại Trầm Lộc Quan vì bị đại thiền vu Cách Tư Nhĩ bao vây tấn công.
“Dẫn theo một đội tàn binh bại tướng, chỉ có một đường về hướng tây trốn vào vùng núi Hưng An mà man di chưa từng đặt chân vào mới là biện pháp tốt nhất!”
Cố Ngôn Hề nói với Trọng Văn Trác.
“Việt thành tuy nhỏ nhưng cũng có ba nghìn quân, có tường thành ngăn địch. Ta không đi Trầm Lộc Quan, Yến thành mà lại đi đến Việt thành là để cứu Cung thân vương và đại tướng quân!”
Trọng Văn Trác nhìn anh như nhìn quái vật, sau một lúc lâu chợt đứng dậy dắt ngựa.
“Ngươi có bệnh, ta không tranh cãi với ngươi, quay về kinh thành thôi.”
“Sợ là hôm nay ngươi không về được.”
“Tại sao?”
Cố Ngôn Hề cướp ngựa của hắn ta leo lên, thúc mạnh vào bụng ngựa, tuấn mã hí vang chạy về trước, chỉ có tiếng cười của anh quanh quẩn trong không khí, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh yếu ớt của Trọng Văn Trác.
“Bởi vì ta phải đi rồi.”