Đa Phùng Thu

Chương 17

Sau khi rời khỏi thạch thất, bên ngoài mây đen như sắp rơi xuống, mặt đất cháy đen, như có một ngọn lửa dữ dội đốt qua.

Tiếng gió ù tai như đang kêu khóc.

Đầu óc quay cuồng của ta có được một chút thanh tỉnh.

Ta đang nghĩ cách trốn thoát, Hội ý đột nhiên nói: "Nơi này vốn dĩ đẹp như Tiên Giới."

Thật sao? Vậy đã trải qua chuyện gì, mới biến thành dáng vẻ đáng sợ như vậy?

Nàng ta không trả lời ta, như thể tiếng thở dài đó chỉ xuất phát từ suy nghĩ.

Nàng ta bấm tay niệm thần chú, chúng ta lập tức thuấn di đến miếu của Xà Tiên.

Lâu rồi ta chưa về, nơi này càng trở nên hoang tàn, trở thành nơi sinh sống của chuột và kiến.

Nàng ta hừ một cái: “Hao hết tâm tư để thành tiên, lại biến thành cái dạng này.”

Trên bàn thờ xuất hiện một vầng sáng màu trắng.

Việc đã đến nước này, sao ta lại có thể không hiểu là nữ tử này đến đây để trả thù?

Nhưng Xà Tiên lại mở cửa!

Đây là ý gì?

Ta hét lên trong lòng nhưng miệng lại không nói được, bị nàng ta tóm lấy bước vào, lo lắng nhưng bất lực.

Xà Tiên đứng ở rìa vách đá, quay lưng về phía chúng ta.

Nghe thấy tiếng bước chân, quay lại mỉm cười: “Ta đã đợi lâu rồi.”

Hội Ý mỉa mai nói: “C.hết đến nơi rồi, mà ngươi vẫn bình tĩnh nhỉ.”

Xà Tiên lắc đầu: “Rất nhiều việc đã không còn quan trọng như vậy nữa.”

Sau đó, biến ra bàn, ghế và cốc: "Ngồi đi."

Hội Ý thế mà thực sự ngồi xuống.

Ánh mắt của nàng ta cổ quái, chứa đầy thù hận, nhưng lại giống như bị bao bọc bởi một thứ gì khác, ta không thể nhìn rõ. Sau khi nàng ta ấn đầu xuống, thì lại không nhịn được khẩn trương lên, bốn phía an tĩnh, lại cảm giác như có một cơn bão đang ập đến.

“Ta nói chuyện xưa đi.” Xà Tiên nhấp một ngụm trà, từ từ kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một con rắn, nó sinh ra đã khác biệt, tâm trí thanh minh.”

"Nó biết được con đường thăng thiên từ miệng nhân loại, lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, nhưng không tìm ra được phương pháp. Cho đến khi một đạo sĩ vô tình mở ra Kỳ Hề, nó biết cơ duyên đã đến, nên đi vào theo bản năng."

"Đạo sĩ tu hành chăm chỉ, con rắn sùng bái, muốn bái ông ấy làm thầy, lại bị từ chối."

“Đạo sĩ tuổi trẻ khí thịnh, lại kiêu ngạo, nên đã mắng con rắn một hồi: ‘Nghiệt súc sao dám vọng tưởng muốn thăng thiên một cách nhẹ nhàng?’

"Con rắn bất lực, nhưng không muốn từ bỏ. Sau vài năm tự giác ngộ, nó thế mà cũng có chút thành tựu."

"Rồi sau đó, một dị bảo xuất hiện ở vùng đất kỳ lạ, nếu lấy được nó, sẽ được lợi vô cùng."

"Vật này đối với Nhện Tinh Đen thì vô dụng, nhưng nó bá đạo và tham lam, định lấy vật này làm vật vô tri vô giác còn hơn nhường lại. Tự biết thực lực cao cường, nên cũng không sợ ai thèm nhỏ dãi."

"Đạo sĩ dùng kế “mềm mỏng” để tiếp cận, lại tự dàn dựng vở kịch liều c.hết cứu mạng, diễn xuất vụng về, nhưng Nhện Tinh Đen chưa từng chung sống với con người, làm sao có thể biết được sự xảo quyệt của bọn họ? Ngây thơ tin người, kết bạn với họ."

“Rồi sau đó, đạo sĩ dụ Nhện Tinh Đen vào bẫy, đợi nó bị thương nặng thì g.iê/t c.hết nó để chiếm đoạt bảo vật.”

“Đạo sĩ chưa kịp thoải mái, đã khơi dậy tâm ma, lại bị ba đạo thiên lôi đánh xuống, khiến tu vi tụt dốc.”

"Đạo sĩ sợ hãi, rời khỏi Kỳ Hề, cũng không bao giờ dám quay lại nữa."

“Con rắn cũng sợ hãi. Từ đó trở đi, nó bắt đầu biết Thiên Đạo uy nghiêm, biết tâm tư bất chính sẽ không được dung thứ.”

"Nhìn lên bầu trời bao la rộng lớn, những quy tắc và trật tự đang im lặng vận hành. Mỗi hạt bụi đều như một con mắt."

“Con rắn quỳ xuống, dập đầu, cam nguyện thần phục, cam nguyện làm nô ɭệ cho Thiên Đạo.”

Lúc này, đột nhiên có sấm sét nổ vang!

Dường như là một lời cảnh cáo.

Ta sợ đến mức run lên, Hội Ý cũng vậy.

Xà Tiên nhẹ nhàng “a” lên một tiếng, trấn an nói: “Xin lỗi, nói sai rồi. Thật sự không nên… nên nói là từ đó trở đi, con rắn thuận theo, một cách thành kính, bước vào con đường mà trật tự Thiên Đạo đã vạch sẵn.”