Đa Phùng Thu

Chương 18

Hội Ý bỗng nhiên đập bàn: "Miệng của ngươi vẫn luôn đáng sợ, nói những lời giả dối này có ích lợi gì!"

Ta cũng nhận ra, Xà Tiên nhắc đến đạo sĩ, là sư phụ của ta sao?

Đạo sĩ hèn hạ, phản bội đó?

Nhưng sư phụ của ta rõ ràng là người rất tốt bụng và dễ gần.

Ông ấy đưa ta đi hái quả, ôm ta đốt bếp. Ông ấy thương yêu ta nhất.

Ông ấy còn nuôi một đàn thỏ rất lớn.

Đã lâu rồi ta chưa từng rơi nước mắt, mà bây giờ nước mắt lại ào ra như lũ lụt.

Rốt cuộc cái gì mới là thật? Cái gì là giả?

Mặt nào là mặt thật? Câu nào là câu thật?

Thế giới quay cuồng điên đảo, ta không biết phải theo ai. Ta chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Hội Ý trừng mắt nhìn ta, lạnh giọng nói: "Khóc lóc cái gì! Cái đồ phế vật!"

Sau đó sờ vào thắt lưng, nắm lấy một đoản kiếm, hình dáng kỳ lạ, trắng như xương: "Xem ra cắt cái lưỡi thối nát này trước!"

Xà Tiên thở dài: "Yên tĩnh, yên tĩnh, nghe ta nói xong đã."

Sau đó, tay chuyển động, Hội Ý không ngờ lại ngồi xuống, các khớp xương trắng bệch, mơ hồ rung động, rõ ràng là đang giãy giụa, nhưng lại không thể làm gì được, môi như bôi sáp, nàng ta nhìn về phía ta, ánh mắt ngạc nhiên.

Ta cũng cảm thấy kinh hoàng khôn tả, chỉ cảm thấy uy áp đè nặng trên đầu.

Nói chuyện hồi lâu, trà vẫn còn nóng, Xà Tiên nhẹ nhàng thổi: "Hà tất phải nóng vội như vậy? Để ta nói xong, ngươi muốn chém muốn g.iê/t như thế nào cũng được."

“Con rắn không có người thân, cũng không có bạn bè, nó chỉ cần làm ba việc lớn báo đáp Thiên Đạo là có thể được như ý nguyện.”

"Cho nên, nó nghiên cứu y học mấy chục năm, quả nhiên khi gặp phải đại dịch, nó đã dùng pháp thuật của mình để cứu vô số người."

"Lại tìm kiếm một ăn mày có vận may lớn, làm mưu sĩ cho hắn, trong loạn lạc giúp hắn trở thành hoàng đế của con người."

"Chưa thành tiên, Hoàng đế con người đã lập miếu cho con rắn, vốn dĩ đã không ổn, lại cứ gặp chuyện lớn là lại đến quỳ lạy cầu giải pháp, hành động này đã làm hao tổn 200 năm tu hành của rắn."

"Rắn không còn cách nào khác ngoài việc xóa đi ký ức của Hoàng đế con người. Miếu thờ dần trở nên hoang tàn, không có hương khói và ít người qua lại."

"Con rắn thất bại, lại dốc sức làm lại."

"Chợt nghe được thành Giáng Ca có dị tộc."

"Dị tộc này mạnh mẽ, thông minh, xảo quyệt, vô hình và có thể biến hóa thành vạn vật."

"Thích g.iê/t chóc và ăn thịt sống."

"Kỳ thật những thứ này cũng không tính là gì, sai là sai ở chỗ, tộc này đoàn kết và sinh sản quá nhanh, không có thiên địch, Thiên Đạo cam chịu tà ác tồn tại, nhưng lại không dung thứ nó thịnh vượng quá mức."

"Kết quả là dùng mưa axit và dị hỏa để trừng phạt, nhưng dị tộc lại không sợ, ngược lại cao giọng mắng chửi, ta`n sa/t bốn phía, để thể hiện uy phong, trong lúc nhất thời thành tất cả sự sống trong phạm vi hàng trăm dặm của thành Giáng Ca đều là sinh linh đồ thán."

“Rắn muốn làm thành đại đạo, tự biết mình giống như một con kiến, khó chắn được vạn quân, nhưng vẫn thề sẽ diệt trừ tộc này.”