Đa Phùng Thu

Chương 16

Ta có một giấc mơ.

Đầu tiên, ta mơ thấy Đỗ Xuyến, trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân, hắn nhẹ nhàng chắp hai tay lại bảo ta đoán xem bên trong có gì.

Ta không đoán được.

Hắn mở tay ra, một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa.

Thật là đẹp đẽ.

Ta đuổi theo con bướm, trong nháy mắt nó biến thành một con yến, một con yến biết đọc thơ.

Ta không cảm thấy có gì không ổn nên tiếp tục đi theo. Đột nhiên, trời tối sầm, ta mới phát hiện ra, mình đã ở Kỳ Hề.

Kỳ Hề ngày thường không có gió, nhưng giờ phút này gió lại quay cuồng.

Xà Tiên đang ngồi uống rượu trên mép vách đá, hắn lặp lại: "Ta sai rồi, ta sai rồi."

Sau đó hắn thả người nhảy xuống, bị quái ngư nuốt chửng.

Ta lao tới theo bản năng, lại chỉ chạm vào góc áo.

Ta muốn hét lên nhưng đột nhiên có người vỗ vào vai ta. Ta quay lại thì đó là sư phụ.

Ông ấy đã trở thành một bộ xương khô mục nát, nhưng ta biết rằng đây chính là sư phụ của ta.

Ông ấy hỏi: “Sao con lại khóc?”

Ta có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng cổ họng lại như bị vật lạ chặn lại.

Ta đưa tay vào miệng, thế mà lại lôi ra một con thỏ chảy ma/u đầm đìa!

Nó còn chưa c.hết, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn ta chằm chằm.

Ta sợ đến mức buông con thỏ ra, nó rơi xuống đất, biến thành một đứa bé con người, có hai bím tóc nhỏ, rồi ngày càng lớn hơn, mặc bộ quần áo rách rưới, cầm một cái bát: “Hồ ly nhỏ, mày đừng sợ. Tao sẽ đi xin thuốc để cứu mày đây."

Sau đó, một tiếng sấm vang rền, nó chạy vào cơn mưa rào.

Không, không phải mưa, mà là đậu.

Đậu ở khắp mọi nơi.

Rơi xuống đập vào người làm ta đau quá.

Đột nhiên có tiếng đếm đậu: “Một, hai, ba.”

Là đồ đệ nhỏ của ta.

Ta ngập ngừng tiến lại gần, nó lại phát ra giọng nữ, là a tỷ của ta: “Tiểu muội, muội đã thành tiên chưa?”

Ta lắc đầu theo bản năng, tỷ ấy lập tức nhe răng nanh: "Tại sao? Tại sao còn chưa thành tiên? Phế vật! Muội là đồ phế vật!"

Không đúng! Không đúng!

Cảm giác quỷ dị trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nên ta quay người bỏ chạy.

Lại quay đầu lao thẳng vào đám cháy.

Hoài Ngọc ngẩng đầu, cười với ta: “Nương, người đến rồi.”

Lại lùi lại, ta vấp phải một khúc gỗ, cả người ta đau nhức, thân hồ ly của ta bị Đỗ Sân ném mạnh xuống đất, trong khi đó phu tử xắn tay áo, giơ cuốc lên.

Tất cả những sinh vật sống có liên quan đến ta đều tụ tập vây thành một vòng tròn quanh ta, lặng lẽ nhìn ta.

Khi ma/u bắn tung tóe khắp nơi, ta hét lên, trên mặt bọn họ không hẹn mà cùng nở ra những nụ cười quỷ dị.

Ta đứng bật dậy, mồ hôi đầm đìa, đối mắt nhìn nhau với một nữ tử.

Nàng ấy trong sáng và xinh đẹp không gì sánh được, giống như diễm quỷ Họa Bì được miêu tả trong sách.

Ta sợ đến mức dựng tóc gáy, không ngăn được mà rùng mình, những hình ảnh trong giấc mơ cũng khó có thể xóa nhòa, dư vị sợ hãi kéo dài dai dẳng.

Nàng ấy lại bình tĩnh bưng ra một chén thuốc vừa chua vừa hăng.

Ta nhận lấy theo bản năng, rồi sau đó đánh giá hoàn cảnh xa lạ, cổ họng ta khô rát: "Đây là đâu? Ngươi là người phương nào?"

"Đây là thành Giáng Ca." Nàng ấy trả lời: "Ta tên là Hội Ý. Ngươi sinh ra tâm ma rồi gặp ác mộng. Ta tình cờ đi ngang qua cứu ngươi."

Tâm ma?

Ta thế mà lại sinh ra tâm ma sao?

Ta vốn tưởng mình rất kiên định.

Đôi mắt thon dài của nàng ấy có thể dễ dàng nhìn thấu ta: “Đừng lo, chỉ là quá nóng lòng cầu thành tiên, lại có nhiều tạp niệm nên mới sinh ra những thị phi như vậy. Chỉ cần từ bỏ lợi ích, vô dục vô cầu, tùy duyên mà đi, mới có thể hóa giải."

Thì ra là thế.

Ta nói cảm ơn, rồi uống cạn chén thuốc lớn trong tay, nhưng đột nhiên ta cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng cồn cào, linh lực cũng bị chặn lại, biến trở về nguyên hình!

Không xong! Trúng kế rồi!

Trách ta sống uổng phí trăm năm, thế mà không sinh ra một chút đề phòng nào!

Ta muốn hô lên, nhưng lưỡi như bị chặn lại.

“Thật là một con hồ ly ngu ngốc.” Nàng ta tóm gáy ta, cười mỉa mai: “Kẻ xảo trá âm hiểm như thế, lại có thể dạy ra một kẻ ngốc như vậy, thực sự thú vị.”

Khi tâm trí ta càng ngày càng hỗn loạn, thì nàng ta biến về vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Vậy để ta mang ngươi đi vạch trần gương mặt giả dối."