Đa Phùng Thu

Chương 15

Ta không ngờ, một người có đạo đức tốt như phu tử, hậu duệ lại gầy yếu hốc hác, nghiện cờ bạc đến vậy.

Tên là Hoài Ngọc, nhưng lại không ra dáng một quân tử.

Ta đã học được một bài học, lần này ta cố tình biến thành một đại nương tốt bụng, giặt giũ quần áo cho người khác để kiếm sống, nhiều lần giúp đỡ hắn và dạy dỗ hắn.

Chỉ là việc cai nghiện cũng giống như nhổ cỏ tận gốc.

Lúc hắn phát tác lên thì giống như a/c quy?, một con hổ xổng chuồng, khó cản, sau khi tỉnh lại thì liên tục tự tát mình cho đến khi hai má sưng tấy, vẫn khó sửa như cũ.

Ta cảm thấy bế tắc, không biết phải làm sao.

Nhưng hắn cũng là người dám xông vào đám cháy để tìm ta.

Ta thì không sao nhưng hắn bị ngạt khói hôn mê hai ngày, chân trái cũng bị thọt.

Ta lập tức ý thức được, hắn không phải là hoàn toàn hết thuốc chữa…

Hắn là con bạc, là lưu manh.

Nhưng không bắt nạt người già yếu, không chơi ky~ nư~, không trộm cắp.

Vạn vật trên thế gian luôn có khuyết điểm, trong đó con người là phức tạp nhất, mong muốn càng nhiều, càng khó khống chế thất tình lục dục.

Hắn còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội.

Vì vậy, ta trở nên quả quyết tàn nhẫn hơn, trói hắn vào mật thất tối tăm, bịt miệng hắn, cho nhịn đói ba ngày.

Khi hắn sắp c.hết vì kiệt sức, thì hỏi lại: "Có muốn đánh bạc nữa không?"

Nếu hắn dám tỏ ra ham muốn, sẽ bị nhét vào miệng hai miếng cơm rồi lại trói lại.

Không đến một tháng, hắn đã mấy lần bước vào quy? mo^n quan, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ cờ bạc.

Hắn không hề oán hận ta, mà ngược lại còn rất biết ơn ta, ta lấy ra tiền tiết kiệm để dành, để mở cho hắn một quán đậu phụ.

Hắn nhận ta làm mẹ nuôi, rồi cưới một cô nương, sinh ra một đôi hài tử mập mạp.

Đôi hài tử mập mạp chậm rãi lớn lên, giống như tiểu bối Hồ tộc của ta, thông minh đáng yêu, chọc người khác thương tiếc, thường quấn lấy đầu gối của ta, làm náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trong thoáng chốc, ta gần như tưởng rằng cuộc sống của mình trước kia là giả, ta vốn nên là người, vốn nên dần dần già đi như thế này, ngậm kẹo trêu đùa cùng những đứa cháu.

Tuy nhiên, hiện thực giống như một lời cảnh tỉnh. Vài thập niên đối với ta chẳng qua chỉ là một cái búng tay, Hoài Ngọc cùng với thê tử của hắn đều đã đi trước ta.

Hắn nắm chặt tay ta, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây: “Nương, nương à, con đã sớm nhận ra nương không phải là phàm nhân. Cảm ơn người. Nếu có kiếp sau, con muốn làm con ruột của người.”

Những ngọn nến đỏ rơi lệ, đôi mắt hắn vẩn đυ.c cũng chảy xuôi như nước suối.

Trong lòng ta hiểu rõ:

Sợ là vô duyên.

Sợ là không thể như ý nguyện.

Trong thoại bản, con người đều có kiếp sau, nhưng nếu đó là sự thật thì người ta muốn giúp đỡ không phải là ngươi, cũng không phải Đỗ Xuyến.

Lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra ta đã nói dối, ta nói “được”.

Ta kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện xưa, về quá khứ của chúng ta.

Cũng đã tạo ra nhiều tương lai tươi sáng.

Hắn lặng lẽ chìm vào bóng tối, rồi sau đó trước giường bệnh, người thân, bạn bè hắn bật khóc.