Trọng Sinh: Nhiếp Chính Vương Ốm Yếu Chỉ Muốn Truy Phu

Chương 26

“Xin lỗi, chuyện lần này là ta quá lỗ mãng, ta chỉ muốn xả giận cho huynh, không nghĩ tới huynh lại tình sâu nghĩa nặng với Đinh gia như vậy, yên tâm đi, sau này sẽ không như vậy.” Từ Tri Kỵ cúi đầu, mũi giày đá loạn.

Đinh Khí nhìn y vùng vằng cũng không đành lòng, đang nghĩ xem có nên nói câu không sao không, nào biết y lại bồi thêm một câu.

“Đương nhiên, tiền đề là lão chủ chứa kia không bắt nạt huynh vì thấy huynh thành thật, huynh đó......” Từ Tri Kỵ tiến lên trước một bước, vươn tay sờ mặt hắn, “Đời này ngoài ta, không ai được bắt nạt huynh.”

Bàn tay y mềm mại, lành lạnh, lúc nâng lên ống tay áo thoảng qua mùi hương tùng trúc dễ ngửi.

Đinh Khí bất đắc dĩ.

“Kính mong Vương gia tự trọng.”

Vừa dứt lời thì Ngụy Minh sốt sắng đi tới, đầu tiên là nhìn Từ Tri Kỵ, sau đó nhìn về phía Đinh Khí.

“Chuyện gì?” Đinh Khí hỏi.

Ngụy Minh lần nữa nhìn về phía Từ Tri Kỵ, thấy hắn không có ý tránh, mà tướng quân nhà mình cũng không tị hiềm, bèn nói: “Nhị lão gia bỏ nhà đi, lão thái thái biết chuyện đã ngất xỉu, hiện vẫn chưa tỉnh.”

Giây trước Từ Tri Kỵ còn đắm mình trong hạnh phúc vì Đinh Khí coi y như người nhà, nghe xong lời này y giật mình thon thót, thật cẩn thận quan sát thái độ của Đinh Khí, thấy Đinh Khí chẳng nói chẳng rằng rời đi, y vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa căn dặn.

“Song Hỉ, đi mời thái y tới phủ tướng quân một chuyến, sau đó về phủ mang chút dược liệu tốt nhất đưa qua.”

Đinh Khí người cao chân dài, bước chân vừa lớn vừa nhanh, Từ Tri Kỵ chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp.

“Ngươi theo ta làm gì?”

Từ Tri Kỵ như đứa trẻ làm sai chuyện, kéo góc áo hắn, “Ta sợ thật sự xảy ra chuyện, huynh sẽ không để ý tới ta, không bao giờ gặp ta, cho nên ta phải đi theo huynh.”

Đinh Khí không rảnh giải thích.

“Không đâu, ngươi về trước đi.”

Từ Tri Kỵ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn, đưa ra nghi vấn: “Thật sao? Vậy huynh thề đi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ngó lơ ta.” Y nói cực kỳ nghiêm túc, trong mắt lóe lên ánh nước, kinh hoảng như cún con bị bỏ rơi.

Đinh Khí gật đầu.

“Tuy ta ngu dốt, nhưng vẫn phân rõ thị phi đúng sai.”

Từ Tri Kỵ nín khóc mỉm cười, dừng bước, “Vậy ta không đến nữa, tránh cho lão thái thái khó chịu.”

......

Thọ An Đường.

Trong phòng chen chúc chật ních, Đinh Khí vừa tiến vào tiểu viện đã nghe được tiếng khóc nức nở, hắn kéo thái y qua một bên hỏi chuyện, “Bệnh tình của lão thái thái thế nào?”

Thái y do dự, ậm ừ hai tiếng.

Đinh Khí lạnh lùng, quát: “Nói thật.”

“Cũng không có gì, chỉ là lửa giận công tâm, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn.” Thái y nói xong chắp tay xin đi kê phương thuốc, Đinh Khí lấy lại bình tĩnh, vào trong phòng đuổi hết mọi người ra ngoài.

Đại ca Đinh Canh Văn nói: “Đệ đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, ai sẽ chăm sóc mẫu thân?”

“Tự đệ chăm sóc.” Đinh Khí đuổi luôn cả gã đi, Đinh Canh Văn cảm thấy không ổn, một võ tướng chỉ biết huy kiếm gϊếŧ người, sao chăm lo được cho người ta? Gã định nói thêm vài câu, lại bị Đinh Khí ngăn cản.

“Đệ làm người thế nào, đại ca còn không tin sao?”

Đinh Canh Văn chỉ đành từ bỏ.

Luận cống tích và sự trung thành với Đinh gia, không ai có thể qua mặt Đinh Khí. Huống chi gã cũng hiểu, Đinh gia đang xuống dốc, hiện giờ phải dựa vào Đinh Khí tranh quân công chống đỡ.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa đóng lại, cũng chặn đứt cảnh xuân và tiếng khóc bên ngoài.

Trong phòng có mùi thuốc đắng hòa lẫn mùi đàn hương, bầu không khí có chút ngột ngạt, Đinh Khí đi đến mép giường ngồi xuống, “Nghĩa mẫu, người yên tâm đi. Nhị ca chỉ nhất thời luẩn quẩn trong lòng cho nên muốn ra ngoài giải sầu thôi.”

Hắn vừa dứt lời, Đinh lão thái thái vốn đang nhắm mắt “ngất xỉu” nhoáng cái mở bừng mắt, ngồi bật dậy chỉ vào mũi Đinh Khí mà mắng: “Nó không phải ca ca ruột của ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không lo lắng, hiện tại câu được dã nam nhân bên ngoài nên muốn chọc lão thái bà ta tức chết, chơi đùa Đinh gia trong tay, gia nghiệp của Đinh gia to như vậy đều là của ngươi......”