Đinh lão thái thái mặt đầy oán độc khắc nghiệt, nếp nhăn trên cổ cũng bị kéo căng, bà ta hùng hùng hổ hổ mắng người.
Đinh Khí chỉ cúi đầu, tay đặt trên đầu gối.
Chờ bà ta mắng xong, hắn mới nhẹ giọng nói: “Người của ta vẫn luôn đi theo nhị ca, huynh ấy sẽ không sao, nghĩa mẫu, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong hắn đứng dậy rời đi, đi tới cửa lại dừng.
“Đinh Khí, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi muốn dùng mạng của lão nhị uy hϊếp ta......”
Đinh Khí nằm mơ cũng không nghĩ tới Đinh lão thái thái sẽ nghĩ về mình như vậy.
“Nghĩa mẫu, nghĩ nhiều rồi.”
Trong lòng hắn chua xót.
“Gần đây trong quân nhiều việc vặt quấn thân, để không ảnh hưởng đến nghĩa mẫu dưỡng bệnh, sáng sớm ngày mai ta sẽ dọn ra ngoài.”
*
Huyễn Nhạc phường.
Trong nhã gian ở tầng cao nhất, trên mặt đất hỗn loạn bừa bãi, Đinh Canh Võ nằm trên sàn nhà, vạt áo trước ngực bị rượu tẩm ướt, dính vào da thịt, gã giơ bầu rượu, tống vào miệng, chất lỏng ào ào xối xuống, một nửa vào miệng, một nửa vào xiêm y.
Chốc chốc gã khóc, chốc chốc lại cười, nhóm vũ cơ hầu hạ gã đều đã bị đuổi đi.
Nghe được tiếng mở cửa, gã không ngẩng đầu mà trực tiếp ném bầu rượu qua đó, “Cút, đều cút hết cho ta......”
“Choang” một tiếng, bầu rượu vỡ nát, Đinh Canh Võ híp mắt nhìn lại, ở cửa là một nam nhân cường tráng.
Gã giãy giụa muốn đứng dậy, ai ngờ say quá, tay chân không nghe sai khiến, thử rất nhiều lần mới miễn cưỡng chống bàn con dậy được, mượn ánh đèn, gã thấy rõ người tới.
“Đinh Khí, ngươi cũng tới cười ta sao?”
Tính tình nhị ca từ nhỏ đã bị chiều hư, có chút xấu tính, nhưng gan nhỏ, Đinh lão thái thái cho rằng gã rời nhà trốn đi, Đinh Khí lại biết với một người chưa bao giờ xa nhà, nơi xa nhất Đinh Canh Võ có thể đi cũng không nằm ngoài Kinh Giao, bên ngoài quá đáng sợ, gã sẽ không đi xa.
Quả nhiên sau khi nghe ngóng hắn liền tìm được người ở chỗ này.
Đinh Canh Võ thấy hắn không nói lời nào, mặt không cảm xúc càng thêm giận, lảo đảo vọt tới trước mặt Đinh Khí, nắm cổ áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu quát: “Ngươi... ngươicó tư cách gì tới cười ta, ta không phải con ruột của cha, ngươi cũng đâu phải, ngươi chỉ là con chó cha nhặt về nuôi, con chó trông cửa cho Đinh gia ta......”
Đinh Canh Võ dùng sức xô đẩy, mưu toan đẩy Đinh Khí đi, ngặt nỗi Đinh Khí như ngọn núi, đứng lù lù ở đó bất động.
“Nhị ca, tối nay huynh uống nhiều, ta không so đo với huynh, huynh ở bên ngoài mấy ngày nghĩ thông suốt thì về nhà đi, tránh cho nghĩa mẫu lo lắng.”
Nghe vậy, Đinh Canh Võ cảm thấy trời đất đều sụp đổ, gã từ nhỏ đã không được ở chung nhiều với Đinh lão tướng quân, song điều này không ảnh hưởng đến việc gã coi phụ thân là anh hùng, là niềm kiêu ngạo, cũng là tấm gương của gã.
“Cút, cút cho ta, chuyện của ta, không tới phiên ngươi quản, ngươi thì tính là cái gì?”
Gã vươn ngón tay chỉ vào mũi Đinh Khí.
Sắc mặt Đinh Khí vẫn không thay đổi, không có tức giận, chỉ nhìn thẳng vào người đối diện.
“Ta không muốn quản chuyện của huynh, nhưng trước lúc nghĩa phụ lâm chung ta đã đồng ý với người sẽ che chở cho Đinh gia, sẽ chăm sóc tốt cho các huynh.” Hắn gằn từng chữ, Đinh Canh Võ ngửa đầu cười ha hả, cười chán rồi lại chảy nước mắt.
“Ta biết ngươi không có lòng tốt thế mà, ngươi đang lo ta say rượu nói sảng, huỷ hoại danh dự cả đời của nghĩa phụ ngươi, huỷ hoại Đinh gia.”
“Ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!” Đinh Khí lạnh lùng nhìn Đinh Canh Võ.
Đinh Canh Võ bị dọa sợ, từ nhỏ tính cách Đinh Khí đã vậy, hắn nói được thì làm được, nhưng Đinh Canh Võ không muốn mất mặt trước Đinh Khí nên vẫn gồng mình đáp lại.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản.”