Từ Tri Kỵ nở nụ cười, lúm đồng tiền xán lạn như xuân về hoa nở động lòng người, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa, “Ta và huynh hiện tại chính là chấu chấu cùng trên một sợi dây đó.”
Đinh Khí nhíu mày.
Châu chấu?
Từ Tri Kỵ chỉ cười không nói.
Cái tên ngốc này!
Mới nói hai câu hắn đã răm rắp kết đồng minh, “Đời này huynh không được kết đồng minh với người khác, nếu không ta sẽ......” Y há miệng, nhe hàm răng trắng chỉnh tề.
“A!”
Từ Tri Kỵ cắn lên cánh tay nam nhân, kết quả cứng như cắn phải đá, đau khiến y phải nhe răng nhếch miệng.
Đinh Khí nhìn y nhăn nhó, tâm tình được giải tỏa.
Ban nãy hắn thấy tình huống không đúng, lập tức nắm chặt quyền, cánh tay căng cơ, y cắn dĩ nhiên thấy cứng rồi.
“Đinh Khí, huynh cầm tinh hòn đá sao? Chỗ nào cũng cứng vậy!”
Từ Tri Kỵ trong lúc đau khổ trách móc không quên véo tay hắn phát nữa.
Đinh Khí: “!!!”
Y cầm tinh con hổ đúng không.
......
Chuyện xảy ra ở cửa cung được truyền đến tai Thừa An Đế không sót một chữ.
“Thụy Vương thúc đối xử vớ trẫm cực kỳ nghiêm khắc, không nghĩ đối đối xử với Đinh đại tướng quân lại ấu trĩ như vậy.” Thừa An Đế chỉ thấy buồn cười, Khang công công đứng bên hầu nửa cong thân mình, con ngươi lóe sáng.
“Trong kinh lòng dân chưa định, Hoàng Thượng phải dựa vào Nhϊếp Chính Vương và Trấn Viễn tướng quân là điều hiển nhiên, nhưng nếu hai người bọn họ qua lại thân thiết, tương lai......”
Lão không nói hết nhưng Thừa An Đế lại nghe hiểu, ý cười trên mặt biến mất, hắn thẳng lưng dõng dạc nói.
“Không... Hai người bọn họ sẽ không đâu.”
Khang công công cười bảo, “Đế vương vị, ngôi cửu ngũ, có sức hấp dẫn trí mạng đối với bất cứ kẻ nào.”
*
Thụy Vương phủ nằm ngay bên cạnh hoàng cung, tới nơi Đinh Khí dừng bước chắp tay cáo biệt Từ Tri Kỵ.
“Ủa? Bổn vương chưa nói phải đi về mà?”
Từ Tri Kỵ ngẩng đầu nhìn cổng phủ, phất tay với gã sai vặt chạy chậm đến thỉnh an, “Bổn vương còn muốn đi dạo một lát với đại tướng quân.”
Dạo một lát?
Hắn đồng ý đi dạo với y khi nào, “Nhϊếp Chính Vương trăm công ngàn việc, vẫn nên về phủ sớm đi.”
Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, dưới mái hiên có chim én mổ bùn xây tổ, vài chú sẻ non há miệng đòi ăn, hai mắt Từ Tri Kỵ sáng lên.
“Vậy huynh nói thật cho ta biết, vừa rồi huynh tức giận hả?”
Y đột nhiên tới gần, Đinh Khí theo bản năng lùi ra sau, Từ Tri Kỵ thấy hắn tránh mình như tránh rết, không nhịn được nở nụ cười, khoanh tay đứng đối diện hắn, chờ hắn trả lời.
Đinh Khí bất đắc dĩ, biết người này cố chấp, đánh không được, mắng không xong.
Chỉ có thể gật đầu.
“Cho nên ta gọi huynh, huynh giả bộ không nghe thấy, có phải không?” Từ Tri Kỵ thở dài một hơi, “Vì chuyện của Đinh lão thái thái và Đinh lão nhị?”
Đinh Khí mím môi.
“Nghĩa phụ một thân cương trực công chính, thanh danh vang dội, ta không muốn sau khi chết ông ấy còn bị hắt nước bẩn, càng không muốn Đinh gia xảy ra chuyện. Cho nên.....” Đối diện với ánh mắt trong suốt của y, câu uy hϊếp đến miệng đành phải nuốt trở về.
Từ Tri Kỵ biết người này ngu hiếu ngu trung.
“Ta đồng ý với huynh, tuyệt đối sẽ không khiến huynh thương tâm hay khó xử.” Nói xong, y nhướng mày, “Nói cách khác, chuyện này huynh đã sớm biết?”
Đinh Khí lần nữa gật đầu.
Đinh lão tướng quân trước lúc lâm chung dặn hắn phải chăm nom cho Đinh gia, duy chỉ không đề cập đến Đinh lão thái thái và Đinh Canh Võ, xong việc hắn cảm thấy không thích hợp mới sai người điều tra.
Chuyện như vậy rơi vào nam nhân nào cũng không chấp nhận nổi thôi.
Nhưng vì thanh danh Đinh gia, Đinh lão tướng quân nhịn cả đời, đến chết cũng mang xuống mồ.
Đinh Khí cảm thấy nghĩa phụ thật sự là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất chân chính.
Cho nên hắn phải thay nghĩa phụ tiếp tục bảo vệ Đinh gia.