Trọng Sinh: Nhiếp Chính Vương Ốm Yếu Chỉ Muốn Truy Phu

Chương 24

Từ Tri Kỵ hơi ngửa đầu nhìn hắn, quai hàm nam nhân căng cứng, đường cong gương mặt nghiêm nghị, trên cằm lún phún râu, trong đầu y bỗng toát ra một ý nghĩ cực kỳ hoang đường.

Nếu râu này cọ vào cần cổ mình, sẽ ngứa hơn hay đau nhiều hơn?

Y nghĩ đến xuất thần, cái tay bất giác giơ lên, sờ soạng.

“Ngươi đang làm gì?”

Giọng Đinh Khí cao hơn vài phần, nói chuyện thì nói chuyện, sao đột nhiên động tay động chân?

Trước mặt công chúng, ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa!

Nhϊếp Chính Vương tùy tiện như vậy có thể phục chúng sao?

Nhưng nhớ tới vừa rồi trên triều, nam nhân tuy gầy yếu, giọng cũng không đủ vang, song khí thế không thua một ai, mỗi chữ đều mang tính tuyên truyền giác ngộ.

Từ Tri Kỵ thấy hắn cảnh giác, lại nhìn hắn hơi nghiêng người qua một bên, cùng với vành tai ửng hồng, không khỏi bật cười.

Y thích trêu hắn.

“Đều là nam nhân, sờ một chút có mất miếng thịt nào. Bổn vương chỉ tò mò râu của đại tướng quân cứng thế nào thôi.”

“???”

Nói gì vậy, Đinh Khí không dám tin, Từ Tri Kỵ đứng trước mặt hắn và Nhϊếp Chính Vương trên triều là cùng một người?

“Nước kinh thành quá sâu, Hoàng Thượng tuy có lòng cho huynh binh quyền, nhưng những người đó đâu dễ đối phó, sao có thể để huynh nắm giữ thực quyền kinh đô và trọng địa vùng lân cận. Thống lĩnh Cấm quân Triệu Bân, chủ soái Hộ Thành quân Tô Mãnh, cùng với Vệ An quân Hạ Viêm, bọn họ đều ở kinh thành nhiều năm, một sớm một chiều bị đoạt quyền, thành cấp dưới cho người khác, huynh cho rằng bọn họ sẽ cam tâm?”

Đinh Khí cảm thấy Từ Tri Kỵ nên đi hát tuồng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây trước vẫn đang lưu manh lôi kéo hắn, giây sau liền nghiêm túc phân tích thế cục trong kinh cho hắn.

Những lời Từ Tri Kỵ nói, không phải hắn không biết.

Đinh Khí rũ mắt nhìn y, vẻ mặt y rất nghiêm túc, đầu hơi ngửa, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trong mắt ẩn chứa lo lắng.

“Nhiêu đó không làm khó được ta. Trái lại ngươi......”

Hắn dừng một chút, “Cái ghế Nhϊếp Chính Vương ngươi ngồi chưa chắc.”

“Đại tướng quân đây là đang quan tâm ta sao? Đau lòng cho ta hả?” Từ Tri Kỵ chớp chớp mắt với hắn, thấy Đinh Khí vẫn mặt không cảm xúc, y thôi giỡn: “Nhiêu đó làm khó được ta sao? Trước khi lâm chung Tiên đế phong ta làm Nhϊếp Chính Vương, đơn giản là vì thấy ta không có căn cơ, chỉ có thể đi con đường trung thành với Vua thôi, đâu có coi trọng ta, phụ tá tân quân có thể phụ tá đến lúc nào, ta sẽ không ngốc đến nỗi vì người ta mà bán mạng.”

Đinh Khí kinh hãi.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Đinh lão tướng quân, tư tưởng sở học luôn là trung quân ái quốc, thấy Từ Tri Kỵ nói nhẹ bẫng như vậy, vội chen miệng: “Việc triều dã là chuyện liên quan đến xã tắc, triều đình rung chuyển, khổ chỉ có bá tánh, thái độ này của ngươi không khỏi quá đáng.”

Từ Tri Kỵ biết hắn tức điều gì, vì thế lắc ống tay áo hắn.

“So với những cái đó, ta càng để ý đến một người hơn.”

Âm điệu dịu dàng, như gió xuân thoảng qua tai.

Đinh Khí giựt tay áo khỏi y, “Nam nhi chí ở bốn phương, há có thể vì tư tình bản thân mà không màng đến vạn dân thiên hạ.”

“Lòng huynh đã đặt ở vạn dân thiên hạ, thế ta sẽ tận lực giúp huynh, không vì điều gì khác, chỉ vì huynh.” Từ Tri Kỵ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nói xong lại nắm tay Đinh Khí, cười nói: “Đã vậy, đại tướng quân cần phải thường tới tìm ta, ta và huynh liên thủ, kinh thành mới có thể đứng vững.”

Ánh mắt y trong suốt thuần tịnh, thái độ thành khẩn.

Đinh Khí gật đầu.