Từ Tri Kỵ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mỗi người trong điện, những người này đều là thần tử của Đại Du, nhưng nhìn bọn họ mà xem, mỗi người ôm một tâm tư khác nhau.
Y không nhịn được cười khẩy một tiếng, “Bổn vương mặc kệ là ai, chỉ cần phạm sai lầm, đều phải trị theo luật pháp, Bùi thượng thư, bổn vương hỏi ông, đang trong tang kỳ lại làm lơ lệnh cấm đi lại ban đêm, uống rượu mua vui, phải trị tội gì?”
Trên trán Bùi Hồi toát mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Đánh... Đánh chết!”
“Tốt!” Từ Tri Kỵ khoanh tay đứng đó, “Vậy phiền Đinh tướng quân dẫn tội phạm tiến cung để mọi người được xem hành hình.” Cuối cùng ánh mắt y dừng ở trên người Đinh Khí, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Nhóm đại thần văn võ trong điện cảm thấy câu cuối cùng của Từ Tri Kỵ dịu dàng hơn hẳn.
Thừa An Đế ngẩng đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn Từ Tri Kỵ, từ góc độ của gã, trùng hợp có thể nhìn thấy khóe miệng hơi cong của Từ Tri Kỵ.
Gã không hiểu lắm, lại nhìn Đinh Khí đứng dưới.
Đinh tướng quân đứng vững như núi Thái Sơn, dáng người cao lớn, không hề nhìn Từ Tri Kỵ.
Có điều gã vẫn nhìn ra giữa hai người bọn họ có gì đó không đơn giản.
Trong này chắc chắn có ẩn tình.*
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên, thỉnh thoảng lại truyền đến nôn mửa, đợi kết thúc hành hình, có mấy văn thần lớn tuổi đã bị dọa ngất, được nâng ra ngoài.
Từ Tri Kỵ lại dặn dò vài câu rồi rời đi, thời điểm ra ngoài cung nhân đang dọn sạch vết máu trên mặt đất, y không thèm để ý, trực tiếp đi qua, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của Đinh Khí trước cửa cung.
“Đại tướng quân tính định cảm ơn ta thế nào đây?”
Từ Tri Kỵ vốn tưởng Đinh Khí sẽ dừng lại chờ mình, ai ngờ nam nhân kia không hề dừng bước, còn coi như không nghe thấy y nói chuyện, y nghiến răng nghiến lợi chạy tới trước mặt Đinh Khí, trực tiếp vươn tay ngăn cản đường đi của Đinh Khí.
“Ta đang nói với ngươi đó.”
Đinh Khí muốn vòng qua y để đi, hắn mới có hành động, Từ Tri Kỵ lập tức đi theo hắn, “Đinh Khí!” Y hô một tiếng, “Ngươi như vậy rất bất lịch sự.”
Trên mặt nam nhân tràn ngập lửa giận, ánh mắt u oán, thậm chí đuôi mắt phiếm hồng như thể người bị bắt nạt là y.
Đinh Khí thấy mà đau đầu.
“Vương gia, rốt cuộc ngài muốn gì?”
Từ Tri Kỵ lườm hắn một cái.
“Vương gia không cảm thấy giao tình giữa ta với ngài chưa đến mức có thể nói chuyện thân quen thế sao?”
Lời này đủ nặng nề, Đinh Khí chắp tay với y rồi nghiêng người muốn đi, nhưng không nghĩ tới Từ Tri Kỵ bắt lấy tay hắn, “Đinh Khí, ngươi nói rõ ràng cho ta, nếu không hôm nay đừng hòng chạy.”
Ngoài cửa cung, tốp năm tốp ba triều thần đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhỏ giọng nghị luận.
Trong lòng Đinh Khí tràn ngập cảm giác vô lực, không đề cập tới thân phận của Từ Tri Kỵ, chỉ nhìn thân thể nhỏ bé của y, phàm là đổi thành bất cứ nam nhân nào khác dám can đảm lôi lôi kéo kéo hắn như vậy, hắn đã sớm cho một quyền rồi.
Đinh Khí bất đắc dĩ thở dài.
“Buông tay!”
“Ta không buông!” Từ Tri Kỵ không thèm để ý ánh mắt người khác, ngược lại cả người dính vào cánh tay Đinh Khí, “Cái gì mà giao tình chưa sâu, nếu thật là như thế, vì sao vừa rồi ta vừa ra lệnh ngươi liền chấp hành?”
“Bởi vì ngài giúp ta nói chuyện, cho nên ta có qua có lại, huống hồ những người đó cũng nên đánh chết.”
Đinh Khí lạnh lùng đáp.