Trọng Sinh: Nhiếp Chính Vương Ốm Yếu Chỉ Muốn Truy Phu

Chương 22

“Vương gia?”

Thời điểm Từ Tri Kỵ tỉnh lại, ánh mắt mê mang, trong lòng có chút ảo não.

Thật là.

Sao có thể đánh thức y vào lúc mấu chốt như vậy?

Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Song Hỉ đứng ở bên, “Chuyện gì?”

Song Hỉ thuần thục nhấc rèm lấy móc câu, “Vương gia, tới giờ rồi. Trì hoãn thêm lát nữa sợ sẽ muộn, văn võ cả triều lại có việc để nói.” Đoạn, hắn vắt sạch nước từ khăn ướt lau mặt cho Từ Tri Kỵ.

Từ Tri Kỵ lau qua loa rồi vứt khăn về thau đồng.

Đời trước y quá để ý những hư danh đó thế nên mới vất vả lao lực cả đời, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm, ngoài Đinh Khí không ai nhớ y đã trả giá những gì, ý có gì tốt, cũng may trời cao có mắt, cho y cơ hội lần nữa.

“Miệng mọc trên mặt người khác, bọn họ muốn nói gì kệ bọn họ.”

Rửa mặt chải đầu xong, thị nữ mang triều phục tới, là mãng bào hắc đế kim tuyến, là tiên đế cố ý ban cho y, thể hiện thân phận Nhϊếp Chính Vương độc nhất vô nhị của y, trước giờ thượng triều y ngày ngày đều mặc, về phần hôm nay ấy hả.

Y vươn ngón tay thon dài vê góc áo, nhấc nó lên, tà áo dài rũ xuống.

Cực kỳ uy nghiêm.

“Chậc chậc......”

Y tặc lưỡi, ném xiêm y ra ngoài, “Bổn vương mới nhược quán, nên mặc xiêm y trang nhã, bộ này quá già, sau này đừng mang tới đây nữa.”

Song Hỉ há to miệng, không dám tin.

Từ Tri Kỵ liếc hắn một cái, “Còn không mau đi lấy xiêm y tới đây.”

Song Hỉ đi đổi bộ xiêm y màu xanh lơ thêu thanh trúc, Từ Tri Kỵ nhìn màu sắc đơn giản, duỗi tay mặc, đợi thay xong xiêm y, y mới ung dung ăn bữa sáng.

Có người bẩm báo với y chuyện xảy ra trong thành đêm qua.

Từ Tri Kỵ ăn uống no đủ, buông thìa trong tay, thản nhiên đáp: “Xem ra lát nữa lại có trò hay để xem.”

Quả nhiên, chờ y đến Kim Điện, bên trong đã cãi nhau loạn xị bát nháo, ngươi một câu ta một câu, tiếng sau cao hơn tiếng trước, ầm ĩ như cái chợ.

Từ Tri Kỵ thong thả tiến vào, thỉnh tội với Thừa An Đế ngồi ở trên long ỷ.

“Vi thần có bệnh trong người cho nên đến muộn, xin bệ hạ thứ tội.”

Thừa An Đế bị các đại thần phía dưới làm cho đau đầu, thấy cứu tinh tới, gã nhảy xuống khỏi long ỷ, tự mình đỡ Từ Tri Kỵ, “Hoàng thúc, người không cần làm vậy.”

Chỗ ngồi của Từ Tri Kỵ ở bên trái sườn phía sau Thừa An Đế, y vén vạt áo ngồi xuống, tầm nhìn trở nên rộng thoáng, liếc mắt một cái người trong điện có biểu cảm và hành động gì đều rõ mười mươi.

Trong điện đột nhiên trở nên yên lặng.

Từ Tri Kỵ phất tay, “Tiếp tục thảo luận đi chứ, sao lại ngừng? Để bổn vương nghe một chút xem chư vị đại thần đưa ra được những ý tưởng trị quốc gì?”

Lễ Bộ thượng thư Bùi Hồi bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Vi thần có việc khởi tấu, đêm qua Trấn Viễn đại tướng quân Đinh Khí vận dụng tư hình, bắt người của Tề Vương và Trần Vương vào phủ cầm tù tra tấn, pháp luật Đại Du nghiêm minh, nếu người của Tề Vương và Trần Vương thật sự làm sai, đã có Kinh Triệu Phủ Doãn và Hình Bộ định tội, Trấn Viễn đại tướng quân coi thường vương pháp, khinh rẻ quân thượng, thần cho rằng nên......”

“Nên thế nào?”

Từ Tri Kỵ cười cắt ngang, “Bổn vương thấy Bùi thượng thư đúng là có tuổi rồi, mắt mũi kém, tai điếc, hiện tại ngay cả đầu óc cũng hồ đồ. Đại Du là Đại Du của Hoàng Thượng, là Đại Du của thiên tử, người của Tề Vương và Trần Vương không tuân thủ kỷ cương, đang trong tang kỳ của tiên đế mà dám uống rượu gây chuyện, Bùi đại nhân thân là Lễ Bộ thượng thư không trách cứ bọn họ có thêm, ngược lại mắng Đinh tướng quân bảo vệ trật tự kinh thành, bổn vương sao lại thấy, ông là thần tử của Tề Vương hoặc Trần Vương, chứ không phải thần tử của Hoàng Thượng nhỉ?”

Lời này tương đối nghiêm trọng, Bùi Hồi bị dọa vội quỳ xuống.

“Vi thần không dám.”