Chờ chuyện được giải quyết thỏa đáng đã qua giờ Tý.
Oanh oanh yến yến trong viện đều bị đuổi đi, khôi phục yên tĩnh ngày xưa, Đinh Khí ngồi ở dưới đèn, áng nến mờ nhạt khắc họa khuôn mặt thâm thúy như tạc của hắn.
“Lão thái thái và nhị lão gia cãi nhau một trận rồi bị bệnh, lần này là bệnh thật, nhị lão gia cũng không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ném vỡ rất nhiều đồ, rít gào hồi lâu, lão thái thái được nâng ra, mời lang trung tới khám, không giống làm bộ.”
Từ nhỏ đến lớn tiết mục như vậy không hiếm, Đinh Canh Võ ỷ vào Đinh lão thái thái cưng chiều, thích nhất la lối khóc lóc chơi xấu, Đinh lão thái thái cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
“Chuyện xảy ra sau khi Nhϊếp Chính Vương rời khỏi viện của nhị lão gia sao?”
Người bẩm báo đáp phải.
Đinh Khí nửa rũ mắt, im lặng thật lâu.
“Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
......
Thọ An Đường.
Trong phòng oanh oanh yến yến bị đuổi đi, chỉ còn lại mùi son phấn sặc mũi, Đinh lão thái thái phất khăn trong tay, ý bảo người hầu mang lư hương đi, lúc trước ở trong viện của Đinh Canh Võ, mẫu tử hai người đã ầm ĩ một hồi.
Bấy giờ bà ta tức giận công tâm, một hơi không lên kịp hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại tỉnh lại, chỉ cảm thấy l*иg ngực như có cự thạch đè áp, nghĩ lại mà sợ, sống lưng thấm mồ hôi.
“Nhị lão gia đã tới chưa?”
Tỳ nữ đứng hầu lắc đầu.
Đinh lão thái thái không nghĩ tới Từ Tri Kỵ điên cuồng như vậy, chân trước bà ta mới nhét hai nha đầu vào viện của Đinh Khí, chân sau kẻ điên kia liền phanh phui bí mật bà ta che giấu vài thập niên cho Đinh Canh Võ.
Kẻ điên, người này tuyệt đối là kẻ điên.
“Nhị lão gia ở đâu?”
Tỳ nữ trả lời: “Nhị lão gia nhốt mình trong phòng không gặp ai, giờ này chắc nghỉ ngơi rồi.”
Đinh lão thái thái nhắm mắt, thở dài thườn thượt.
Oan nghiệt.
Đều là oan nghiệt.*
Đêm xuống.
Trong kinh thế lực khắp nơi đều đổ dồn về phía phủ Trấn Viễn đại tướng quân Đinh Khí, duy chỉ có Từ Tri Kỵ là đánh một giấc ngon lành.
Thậm chí hắn còn nằm mơ.
Trong mộng.
Cây đuốc thô bằng cánh tay trẻ con, bập bùng ánh sáng, cả căn phòng đỏ rực chữ hỉ, Đinh Khí mặc hỉ phục đẩy cửa tiến vào, trong mắt có men say, hắn đi vài bước tới trước giường, xem nhẹ đòn cân hỉ nương đưa, trực tiếp dùng tay xốc khăn voan trên đầu y.
“Đều là nam nhân, còn dùng cái thứ bỏ đi này làm gì?”
“Huống chi đâu phải ta chưa thấy ngươi, đã sớm khắc vào trong đầu rồi.”
Ánh mắt hắn như lửa, nhìn thẳng vào y.
Đinh Khí uống say sẽ nói nhiều, ngay cả ngôn từ cũng rất càn quấy, Từ Tri Kỵ đưa mắt ra hiệu cho người trong phòng, mấy giây sau chỉ còn lại hai người, y đứng dậy vươn tay đỡ hắn.
Ai ngờ Đinh Khí vung tay dài, ôm eo y, kéo người vào trong lòng.
Tay hắn cứng như thiết, l*иg ngực cũng rắn như đá, y bị kéo đâm vào ngực hắn, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, đau suýt rơi nước mắt, Từ Tri Kỵ chống hai tay trước ngực hắn, dùng ánh mắt trừng hắn.
“Đinh Khí, ngươi làm đau ta.”
Lời này nửa là giận dỗi nửa là làm nũng, ánh mắt giao nhau, y rõ ràng cảm nhận được hô hấp của Đinh Khí nặng nề, trong ánh mắt đấy lên thứ cảm xúc nóng bỏng không thể diễn tả, thậm chí......
Toàn thân nam nhân nóng như cái lò, nhất thời khiến y hoảng sợ, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
“Từ Tri Kỵ, là ngươi trêu chọc ta trước.”
“Hiện tại muốn hối hận, muộn rồi!”
Từ Tri Kỵ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nam nhân bế thốc y lên, đi đến đệm giường trải thảm đỏ thẫm......
......