Trọng Sinh: Nhiếp Chính Vương Ốm Yếu Chỉ Muốn Truy Phu

Chương 20

“Tướng quân! Trường An phường nháo lớn.”

Trong bóng đêm, một bóng đen như diều hâu xoay người lao đến, giọng điệu trấn định, không chút hoảng hốt, “Một bên là gia thần của Tề Vương, bên còn lại là người của Trần Vương, hai vị này say rượu, vì tranh một vũ cơ mà vung tay đánh nhau, người hai bên nhận được tin đều chạy tới, trước mắt hai bên đang giằng co, việc này nếu làm lớn chuyện để truyền tới tai Hoàng Thượng, chỉ sợ......”

Quả đúng là sợ cái gì cái đó đến.

Hoàng Thượng vừa giao binh phù cho hắn, hắn chưa nhậm chức, nhưng một khi trong Kinh xảy ra chuyện, Đinh Khí hắn vẫn sẽ là người đầu tiên bị hỏi tội.

Đinh Khí mím môi mỏng, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Gọi các huynh đệ, trói những kẻ gây chuyện, ai không phục, đánh gãy một chân rồi trói.”

“Rõ!”

Ngụy Minh bất giác thẳng lưng, cao giọng đáp. Thời gian trước bận hành quân vào Kinh, chờ vào Kinh rồi lại nhàm chán vô vị, tay chân ngứa ngáy đã lâu, hiếm khi gặp được một đám đui mù, hắn có thể hoạt động gân cốt.

Đinh Khí liếc hắn một cái.

“Nhẹ tay thôi.”

Ngụy Minh sờ gáy, liếʍ môi nhe răng cười, “Đã biết.”

Chờ Đinh Khí đến Trường An phường, cục diện đã được khống chế. Lần này hắn trở về không mang theo nhiều người lắm, song ai nấy đều là cao thủ, đối phó với đám người chỉ biết ăn nhậu chơi bời sống mơ mơ màng màng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Ta... Ta nói cho ngươi biết... Ta chính là người của Tề Vương... Ngươi biết Tề Vương là ai không? Hắn chính là thứ trưởng tử của tiên đế, được phong tước đầu tiên trong các vị hoàng tử, nếu các ngươi thức thời, mau thả ta ra, bằng không......”

Người nói chuyện, mặt bị đánh sưng phù, đôi mắt híp thành một đường, bị bắt quỳ gối trên đất nhưng vẫn rất mạnh miệng.

Bên kia cũng có người kêu la, khóe miệng người nọ bị nứt chảy máu, song không ảnh hưởng đến việc hắn nói chuyện, “Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là người của Trần Vương, ngươi biết đất phong của Trần Vương ở chỗ nào không? Đó là đất lành, ngươi nói đi ngươi muốn bao nhiêu bạc, chỉ cần ngươi thả ta, tất cả đều dễ nói......”

Đinh Khí mặc một thân đồ đen, từ tốn đi đến.

Bên trong nhạc phường bị đập cho tan tác tơi bời, trên đất rải rác mảnh sứ vỡ cùng đồ ăn vương vãi, ngay đến chỗ đặt chân cũng không có, Đinh Khí mờ mịt, đây là đám người mà bọn họ phải liều sống liều chết ở vùng biên cương để bảo vệ sao?

Thật sự đáng giá ư?

“Ngươi... Ngươi là ai nha?”

“Ngươi có biết......” Một người tránh thoát kiềm chế, vọt tới trước mặt Đinh Khí, giơ tay muốn vỗ ngực hắn, đáng tiếc ngón tay còn chưa chạm tới đã bị một bàn tay to bắt giữ cổ tay, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, người bị ném ra ngoài.

Người nọ ôm cái tay bị gãy, cuộn tròn người lăn lộn trên đất kêu rên không ngừng.

Xung quanh nháy mắt lặng ngắt như tờ, ánh mắt Đinh Khí sắc lẻm đi đến đâu, không ai dám đối diện với hắn.

“Ta mặc kệ các ngươi là người của ai, ở kinh thành phải tuân thủ quy củ của kinh thành, tuân thủ quy củ của Đinh Khí ta.”

Tất cả mọi người đều bị lời lẽ to gan lớn mật của hắn dọa sợ.

Người này là ai?

Sao dám ăn nói ẩu tả như thế trong kinh thành? Hành vi quái đản bậc này, chẳng lẽ hắn không biết sợ?

Ngụy Minh đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, những người này?”

Lúc này đã là đêm khuya, gây ra động tĩnh lớn nhưng Kinh Triệu Phủ Doãn và Hình Bộ, thậm chí người tuần tra cũng không tới, trong lòng Đinh Khí đã rõ chuyện của những người này không liên quan đến những vị ngồi trên.

“Áp giải bọn họ về phủ tướng quân.”

Ngụy Minh nhận lệnh, chỉ huy thuộc hạ làm việc, gặp ai không nghe lời, trực tiếp quất một roi, hoặc là đá một cước, vài lần chịu đòn, đám người đều học khôn, ngoan ngoãn làm theo.