Dưới tình huống này, nàng cũng không nói được nhiều, liền thu tay lại, đối Vân Tử Khanh bày tỏ lời cảm tạ: “May mà sư huynh ngăn cản, nếu không thì ta sẽ phải chịu thiệt.”
“Đúng vậy! Ngươi phải đa tạ Vân sư huynh thật tốt, ta cũng không để ý ngươi táy máy tay, nhưng Vân sư huynh lại nhận ra, nếu không ngươi đã phải chịu khổ từ lâu rồi.” Liễu Minh Lan tiếp tục chen vào nói, trong giọng nói có sợ hãi, còn có trách cứ.
Khóe miệng Sở Huyên giật giật, tại sao nàng lại cảm thấy trong lời nói của sư tỷ có chút trêu chọc? Nhưng biểu tình trên mặt của sư tỷ rất bình tĩnh và không có ý gì khác.
Nhắc mới nhớ, Liễu Minh Lan đứng bên cạnh nàng cũng không để ý, nhưng Vân Tử Khanh cách nàng mấy người, lại có thể phát hiện ra...
Nàng có nên suy nghĩ sâu xa hơn về điều đó không?
Nàng có chút không được tự nhiên nhìn về phía Vân Tử Khanh, người phía sau ánh mắt nhàn nhạt, “Không cần đa tạ, lần sau cẩn thận một chút.” Nói xong hắn liền rời đi.
Không có bất cứ cái gì bất thường.
“...” Có vẻ như nàng đang suy nghĩ quá nhiều.
Linh thuyền chậm rãi tiến vào bí cảnh, như bị một bức tường ngăn cách, xuyên qua mây mù dày đặc bên kia là một khu rừng không thuộc về Đông Châu.
Đã có không ít người ngừng phía trước trên một mảnh đất trống.
Ngay khi linh thuyền của Vọng Sơn Tông dừng trên mặt đất, một giọng nói phát ra từ nội thể của Sở Huyên.
“Nhiệm vụ hệ thống, đạt được Tam Thanh Bạch Liên. Tam Thanh Bạch Liên tọa lạc ở phía Tây hướng chín giờ, một khi mục tiêu đến gần, hệ thống sẽ nhắc nhở, chúc ký chủ may mắn!”
Đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng kể từ khi nàng thăng tiến lên Tẩy Tủy đại thành, nên nói như thế nào đây? Lần này nàng cảm thấy hệ thống có sự khác liệt, giọng nói của nó có cảm xúc hơn một chút.
Hóa ra trước đây đó không phải ảo giác của nàng.
Nàng không khỏi băn khoăn, chẳng lẽ mỗi lần nàng tiến giai lên một lần, hệ thống liền sẽ thay đổi một chút?
Vì thế nàng đem nghi hoặc trong lòng hỏi nó, ngoài dự đoán chính là hệ thống trả lời nàng: “Không sai.”
Nàng một trận kinh hỉ, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi sẽ thay đổi những chỗ nào?”
“...” Hệ thống trằm mặc, hơn nữa im lặng một hồi lâu.
Sở Huyên chờ đợi câu trả lời của nó hồi lâu, cuối cùng xác định hệ thống im lặng một lúc.
Chúng ta có thể nói chuyện phiếm một chút có được không...?
Phải rồi!
Tốt nhất nàng nên đi tìm bảo vật!
Hệ thống giao nhiệm vụ là cho nàng đi tìm Tam Thanh Bạch Liên, phương hướng cũng đã chỉ ra, cho nên nàng đã có mục tiêu.
Tuy nhiên, trước đó nàng đã liệt kê một số đồ vật mình muốn, nhưng hướng đi không thuận với hướng đi lấy Tam Thanh Bạch Liên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng quyết định lấy Tam Thanh Bạch Liên trước.
Nhưng việc này cũng đồng nghĩa với việc không thể đi chung đường với những người khác trong tông môn được.
“Sư muội, chúng ta đi thôi.”
Liễu Minh Lan ở một bên nói với nàng.
Nàng ậm ừ một tiếng, sau lấy túi Càn Khôn ra, tựa hồ đang đóng gói thứ gì đó: “Sư tỷ cùng mọi người đi trước đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo mọi người.”
Liễu Minh Lan tưởng nàng có cái gì chưa chuẩn bị xong, nên không chút nghi ngờ nói: “Ngươi phải nhanh lên!” Sau đó liền đi cùng các đệ tử khác trong tông môn xuống linh thuyền.
Sau khi mọi người rời đi, nàng xuất phát đi về phía tây.
Tuy nhiên, vì đang vội lên đường nên nàng không nhận ra có một cái đuôi đang bám theo mình.
Trên đường đi cũng không có bất kỳ dị thường nào, ngoại trừ bí cảnh Bạch Hổ có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng bên cạnh đó nguy hiểm cũng tỷ lệ thuận.
Hung thú trong bí cảnh này không biết đã tu hành qua bao năm tháng, trong tiểu thuyết, Lạc Vũ Thường liền gặp phải một con côn trùng vừa khổng lồ, vừa nhiều chân, loài côn trùng này trông giống như một con rết, nhưng nó nguy hiểm hơn nhiều so với con rết.
Nó có thể phun ra nọc độc chết người, cũng đã mở ra linh trí.
Đây cũng là lý do tại sao các đệ tử trong tông lại thường kết thành đoàn đi cùng.
Sở Huyên cẩn thận từng li từng tý, giữ hơi thở của mình ở mức thấp nhất.