Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 62: Bên trong cửa đá

Một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cũng không có gặp bất kỳ trở ngại nào.

Nàng đi sâu vào trong khu rừng rậm rạp, những tán cây cao chót vót che khuất ánh nắng, chỉ còn những tia sáng lẻ tẻ chiếu xuống giữa những tán lá, từng chút một, điểm xuyết trên khu đất mọc đầy cỏ dại.

Nàng đã đi được nửa canh giờ, sử dụng tầng thứ nhất của Hóa Ảnh Độn với tốc độ mười mét mỗi giây sau khi đi một quãng đường dài như vậy, hệ thống vẫn không có âm thanh nào.

Nàng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tiến đi về phía trước, thêm hai mươi mét nữa, cuối cùng, một âm thanh hệ thống phát ra từ nội thể.

“Sắp tiếp cận mục tiêu, trong phạm vi mười dặm.”

Cùng lúc đó, Sở Huyên cũng nghe được cách đó không xa có người đang nói chuyện.

Nàng đột nhiên cảnh giác, khí tức thu liễm càng thấp càng tốt, hướng về phía nguồn phát ra âm thanh.

“Lạc Vũ Thường, thả ta ra! Ngươi dám làm như vậy với ta! Đồ dối trá, đạo đức giả! Ta muốn xé nát bộ mặt thật của ngươi và nói cho cha biết!”

“Ngươi thực sự muốn đi? Xem sư phụ tin ngươi hay là tin ta?”

Hai âm thanh lọt vào tai Sở Huyên, Sở Huyên nhìn về phía đó, trong lòng thở dài haizzza một tiếng, thầm nghĩ cũng thật là trùng hợp!

Đây không phải là Lạc Vũ Thường và Lâm Diệu Đồng sao!

Đây chính là tình tiết trong cốt truyện tiểu thuyết, Lâm Diệu Đồng nghĩ muốn ra tay gϊếŧ Lạc Vũ Thường ở trong bí cảnh Bạch Hổ, nhưng lại không biết Lạc Vũ Thường đã khôi phục tu vi, nên bị phản công.

Lạc Vũ Thường đã thu phục thật tốt Lâm Diệu Đồng một trận, nhưng bởi vì sư phụ Lâm chân nhân nên không có ra tay tàn nhẫn, một khi nữ chính ra tay tàn nhẫn, nàng sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì mà sẽ gϊếŧ chết.

Sau đó, nàng đánh Lâm Diệu Đồng bất tỉnh, giấu trong một hang động sâu, cũng chính vì điều này, mà tình cờ phát hiện ra một loại linh thảo tên là Đoạt Thiên Ngọc Diệp.

Đoạt Thiên Ngọc Diệp không phải là phiến lá của linh mộc, nó chỉ trông giống như một phiến lá mà thôi, nó không thể gia tăng tu vi của một tu sĩ, cũng không thể chữa lành vết thương hay cứu mạng, công dụng duy nhất của thứ này là tăng thọ nguyên của một tu sĩ lên sáu mươi năm, giống như hướng trời cướp đoạt thọ nguyên, cũng là một thứ quý hiếm.

Tu sĩ một khi không còn khả năng trường sinh bất tử nữa, thọ nguyên vừa hết sinh mệnh liền tiêu vong mà chết, nếu có thể sống thêm sáu mươi năm nữa thì khả năng tồn tại là không có giới hạn, thọ nguyên nhiều ra thêm có lẽ có thể đột phá cảnh giới, thọ nguyên lại một lần nữa gia tăng đáng kể, cũng có thể tìm thấy những cách khác để gia tăng thọ nguyên như thiên tài địa bảo, hoặc linh đan diệu dược, để duy trì hy vọng con đường tu hành.

Những thiên tài địa bảo có thể tăng thọ nguyên đều cực kỳ hiếm thấy, nếu như Đoạt Thiên Ngọc Diệp này được các tu sĩ ở Đông Châu biết đến, không biết có bao nhiêu tu sĩ sẽ tranh giành nó, thậm chí có thể sẽ thu hút một số tu sĩ Nguyên Thần trở lên có thọ nguyên sắp hết xuất hiện.

Lạc Vũ Thường lấy Đoạt Thiên Ngọc Diệp này trồng trong không gian vạn vật, kể từ đó về sau, Đoạt Thiên Ngọc Diệp này trong lòng Lạc Vũ Thường giống như bắp cải, muốn bao nhiêu cũng được!

Sở Huyên nghĩ đến việc, cũng không hề có chút cảm giác hâm mộ ghen tị hay hận thù nào cả, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đó chính là vận mệnh của Lạc Vũ Thường nên nàng ta mới có được vận may như vậy, còn nàng có hệ thống, đây cũng chính là vận mệnh của nàng, nàng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ hệ thống của mình là được.

Đột nhiên, trong lòng nàng lại nghĩ thầm một tiếng không xong!

Nếu Lạc Vũ Thường ở đây, chẳng lẽ Đoạt Thiên Ngọc Diệp cũng ở đây sao?

Điều đó có nghĩa là Đoạt Thiên Ngọc Diệp và Tam Thanh Bạch Liên mà nàng đang tìm đều ở cùng một chỗ, hay là cách nhau không xa?

Nghĩ vậy, nàng không hề dừng lại, quả nhiên nhìn thấy Lạc Vũ Thường đang đỡ Lâm Diệu Đồng đi vào cửa hang đá được ẩn giấu, nàng đi vòng qua một bên.

Nhanh chóng vòng một vòng, sau đó dừng lại trước một bụi cây rậm rạp, bởi vì vào lúc này, một âm thanh hệ thống vang lên trong nội thể.

“Mục tiêu ở bên trong cửa đá này.”

Cửa đá?

Nàng không nhìn thấy cửa đá nào?

Có phải nó bị bụi cây che khuất?

Trong lòng đang suy nghĩ, nàng bước tới, giơ tay đẩy bụi cây đầy gai sang một bên.

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng nàng cũng đẩy được bụi cây sâu hơn một mét sang một bên.

Giữa đám cỏ dại mọc um tùm, nàng thực sự nhìn thấy một cửa đá gần như hòa vào bụi cây.

Nàng liền nghĩ, nữ chính Lạc Vũ Thường sao có thể không chú ý đến cửa đá này?

Hóa ra nó đã được ẩn giấu quá kỹ!

Vốn dĩ nàng muốn dùng thần thức để điều tra, nhưng nếu làm như vậy, có thể sẽ bị Lạc Vũ Thường phát hiện, nên nàng từ bỏ suy nghĩ mà cất bước đi vào, cửa đá chỉ cao hơn một mét, nàng chỉ có thể khom lưng, mới có thể đi vào bên trong.

Vừa bước vào, một bầu không khí ẩm ướt, lạnh lẽo ập xuống người, nàng khó chịu dừng lại, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Sau cửa đá có một lối đi hẹp hướng xuống, nàng gần như bò về phía trước.

Nửa giờ sau, cuối cùng nàng cũng đến được cuối lối đi.

Bên trong đen nhánh không có chút ánh sáng, nhưng có gió thổi, Sở Huyên lắng nghe cẩn thận, còn nghe thấy tiếng nước.

Vì vậy, nàng lập tức leo ra ngoài, đi về hướng có tiếng nước, đi được vài bước, nàng nhìn thấy một luồng khí trắng bay ra từ phía trước, sau đó tiếp tục đi vào bên trong.

Bên trong là một hang động được hình thành tự nhiên, giữa hang có một cái ao nhỏ, ao này không lớn lắm, nước từ chỗ thấp bên cạnh ao chảy ra, chảy về phía sau vách tường, nhưng mặt sau vách tường đá là nơi nào thì không biết.

Nàng tùy ý liếc nhìn mọi thứ xung quanh, điều thực sự khiến nàng chú ý là một bông sen trắng giữa ao, kích thước cỡ lòng bàn tay nổi trên mặt nước, tỏa ra từng tầng khí trắng xóa từ bông sen trắng này.

Đây hẳn là Tam Thanh Bạch Liên!

Nàng lập tức tiến lên, bước xuống nước trong ao, nước bị khuấy động, vang lên tiếng nước bắn tung tóe, nàng nóng lòng muốn đưa hai tay về phía Tam Thanh Bạch Liên.

Gần như ngay khi lấy được Tam Thanh Bạch Liên, một giọng nói hệ thống vang lên trong nội thể: “Tam Thanh Bạch Liên là bảo vật thượng phẩm của thiên địa, tâm sen của nó có thể hóa thành Định Tuệ Thạch!”

Định Tuệ Thạch?

Nàng trông có vẻ nghi hoặc? Định Tuệ Thạch là gì? Nàng chưa bao giờ nghe nói về nó trong tiểu thuyết.

Nàng chuẩn bị mở miệng hỏi, nhưng vào lúc này, ao nước theo hướng nước chảy, ầm ầm một tiếng liền sập xuống, những tảng đá bay lên tán loạn, Lạc Vũ Thường mặc y phục màu xanh bước ra.

Nàng kinh hãi, muốn đem Tam Thanh Bạch Liên thu vào túi nhưng đã quá muộn.

“Sở sư muội? Thật trùng hợp!” Lạc Vũ Thường nhìn nàng cười, ánh mắt liếc nhìn Tam Thanh Bạch Liên trong tay Sở Huyên, sau đó nhìn xung quanh một lúc, nhẹ nhàng cười, nhàn nhạt nói: “Thì ra là có một nơi như vậy.”

Lạc Vũ Thường trước đó thắc mắc tại sao phụ cận lại có một luồng khí tức sinh cơ, tưởng rằng Đoạt Thiên Ngọc Diệp phát ra, nhưng hóa ra lại đến từ một nơi khác.

Vừa nói, nàng cuối cùng cũng nhìn về phía Sở Huyên, trong mắt lộ ra vẻ tính toán: “Sở sư muội, ai nhìn thấy nó đều có phần!”

Bởi vì Lạc Vũ Thường xuất hiện đột ngột, nàng thoáng bình ổn lại kinh ngạc trong lòng, liền nghe được lời nói của Lạc Vũ Thường, kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.

Thấy nàng ta không nói đùa, nàng bình tĩnh lại, bỏ Tam Thanh Bạch Liên vào túi Càn Khôn.

“Cái này không thể được! Tay ta đã chạm vào, bây giờ nó đang ở trong túi của ta, đây cũng không phải là thứ mà ai gặp qua liền có phần, cái này vào tay ai trước thì là của người đó!”

Lạc Vũ Thường nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên nhếch môi mỉm cười.

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Vậy thì đừng trách nàng ta động thủ!