Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 60: Bí cảnh mở ra

Cơ hồ là nữ đệ tử đều liên tiếp liếc mắt nhìn hắn, một nữ đệ tử nhận ra nam tử này hưng phấn nói: “Ta nhận ra hắn! Mấy năm trước ta đã gặp qua hắn! Hắn chính là đệ tử của Thần Kiếm Cung, Hạ Đoạn Ngọc!”

Hiện tại, Hạ Đoạn Ngọc không phải là tồn tại trong lời đồn trong Tu Tiên Giới, hắn đã tiến giai tới Kim Đan cách đây không lâu, chưa kể hắn cũng không phải là người có địa vị cao, cho nên người quen biết hắn cũng không nhiều, bất quá, chỉ cần là người gặp qua hắn một lần, ngoài việc ấn tượng với vẻ ngoài của hắn, bọn họ còn chấn động hơn trước thực lực của hắn.

Xung quanh có người biết hắn, cũng có người không biết hắn, những người biết hắn tỏ ra rất phấn khích, còn những người không biết thì hỏi qua những người đã biết hắn.

Tương đối mà nói, một số nam tu sĩ không quen biết Hạ Đoạn Ngọc khịt mũi coi thường điều này.

Đây chính là đạo lý, những người khác giới thì thu hút lẫn nhau, còn những người cùng giới đẩy nhau.

Hạ Đoạn Ngọc đối với mọi người nghị luận sôi nổi cũng không để vào mắt, sắc mặt không biểu cảm, ánh mắt cụp xuống, bên ngoài không có bất luận cái gì có thể ảnh hưởng đến hắn, tựa như mọi thứ không thuộc về thế giới của hắn.

Trên thực tế, tất cả nhân vật nam chính đều rất có thực lực, không hề thua kém những người còn lại.

Cho dù lúc này Hạ Đoạn Ngọc đang chiếm hết ánh đèn sân khấu nhưng vẫn có một số tu sĩ bị Âm Lê La, Tiêu Mặc Trần, Vân Tử Khanh thu hút.

Lần lượt bọn họ hỏi đây là ai và đó là ai, nhưng Tiêu Mặc Trần tương đối bí ẩn, cũng không có ai có thể nói ra lai lịch của hắn.

Những người này tướng mạo bất phàm, lại có khí độ, trong khoảng thời gian ngắn, nơi bí cảnh Bạch Hổ này đã gây ra một làn sóng phấn khích trong lòng các nữ tu sĩ.

Mà lúc này bí cảnh Bạch Hổ đột nhiên rung chuyển một cổ nhiệt bên trong dâng lên, sau đó rút lại bắt đầu mở ra màn che.

Thời gian vừa mới hướng giữa trưa thập phân (12h10 trưa), mây mù bên trên đảo hoang đột nhiên dâng trào, tựa như có người không ngừng khuấy động bên trong, không đến một cái chớp mắt, liền quay cuồng lên, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ hình thành một cái lốc xoáy.

Lốc xoáy này lưu chuyển theo chiều kim đồng hồ, không ngừng quay cuồng, không ngừng xoay tròn, mây trắng cực kỳ dày đặc, dần dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ, ở giữa vòng xoáy là lối vào bí cảnh Bạch Hổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các tu sĩ đang nghị luận sôi nổi với nhau đều trở nên im lặng.

Hạo Thiên Tông liền một bước đi trước, cho linh thuyền bay qua cổng chính đi vào bí cảnh.

Ngay sau đó là một cánh cửa phụ.

Mọi người đều hướng về bí cảnh Bạch Hổ theo thứ tự từ khoảng cách gần đến xa tiến nhập bí cảnh, Sở Huyên nhìn một màn này, tuy nàng đến từ thời đại khoa học kỹ thuật, xem qua vô số phim ảnh khoa học viễn tưởng, cũng không thể không bị một màn trước mắt làm cho chấn động.

Đây chính là thực sự tận mắt! Tận mắt! Tận mắt! Nhìn thấy. Từ quan trọng được nhấn mạnh ba lần.

Đến lượt Vọng Sơn Tông, Sở Huyên cố kìm nén kích động trong lòng, muốn chạm vào đám mây như bông.

Nhưng tay chưa kịp chạm vào thì đã bị một bàn tay bên cạnh chặn lại.

“Ngươi không thể chạm vào.” Vân Tử Khanh nhìn nàng nói.

“Tầng mây này trông có vẻ vô hại, nhưng lại ẩn chứa lực lượng cường đại, lực lượng này tự nhiên được tạo ra để bảo vệ lối vào bí cảnh Bạch Hổ.”

Liễu Minh Lan ở một bên cũng nói: “Đúng vậy, theo điển tịch ghi chép của Tàng Kim Các, tầng mây này ẩn giấu huyền cơ bên trong, khi bí cảnh Bạch Hổ lần đầu tiên được mở ra, một đệ tử đã tò mò chạm vào nó, không đến một khắc đã bị trọng thương, gân mạch đứt đoạn.”

Nghe vậy, Sở Huyên suýt chút nữa chửi cái rắm! Cái này trong tiểu thuyết có nói qua, nhưng tình huống thực tế là đệ tử dùng linh lực thăm dò mây mù, nên bị trọng thương.

Nữ chính của chúng ta sẽ giải thích vấn đề này cho mọi người khi đến lúc, đám mây này thực sự vô hại, nếu ngươi không có lòng trắc ẩn, nó sẽ không làm tổn thương ngươi.