Phía đông của Đông Châu có một mảnh bờ biển rộng mênh mông vô tận, được gọi là Đông Hải.
Cách biển Đông Hải năm ngàn dặm, có một hòn đảo biệt lập, được hình thành do một ngọn núi lửa dưới đáy biển phun trào, sau nhiều thay đổi, hòn đảo có rừng sâu, mây mù bao phủ khắp hòn đảo, phong cảnh tuyệt đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nơi bí cảnh Bạch Hổ mở ra nằm ngay phía trên hòn đảo biệt lập này.
Tuy nhiên, nơi này người dân thưa thớt, nếu không có bí cảnh Bạch Hổ chỉ sợ quanh năm cũng không thấy ai.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ đã tụ tập trên đảo, tốp năm tốp ba, nam hay nữ, già hay trẻ, có người phi hành kiếm, có người đứng trên linh thuyền, phần lớn đều tụ tập lại, nhỏ giọng nói nhỏ với nhau, chờ thời điểm bí cảnh Bạch Hổ mở ra.
Trên một chiếc linh thuyền, Sở Huyên đứng cạnh lan can thuyền từ trên cao nhìn xuống, tựa như đang nhìn vào ý của thiên địa, chiếc linh thuyền này khá lớn, có thể chở được hàng trăm người, cũng là một trong những linh khí cực phẩm.
Bất quá loại linh thuyền này, chỉ có tông môn có thực lực hùng hậu mới có, Vọng Sơn Tông sở hữu một chiếc vì Vọng Sơn Tông từng là một trong những tông môn đứng đầu thuộc Thượng Huyền Môn, nhưng sau này lại tụt dốc trở thành tông môn thuộc Trung Huyền Môn, tuy nhiên, một số linh khí tốt vẫn được bảo tồn cho đến nay, được người chuyên về các loại linh khí, pháp bảo này bảo quản.
Trong chuyến đi đến bí cảnh Bạch Hổ này, hai tông môn trong sáu đại tông môn thuộc Thượng Huyền Môn đã đến, những tông môn khác trong Thượng Huyền Môn vẫn chưa đến kịp do khoảng cách quá xa.
Ngoài ra, có một số tông môn thuộc Trung Huyền Môn lân cận đã có mặt, cùng với các gia tộc tu chân, còn có một ít bàn môn cùng tán tu.
Trong Tu Tiên Giới, có quy định chỉ những tu sĩ tu vi Kim Đan và tu sĩ có tu vi Kim Đan trở xuống mới có thể tiến vào bí cảnh Bạch Hổ.
Quy định này cũng là để bảo vệ bí cảnh Bạch Hổ, mọi người đều biết, trong bí cảnh Bạch Hổ có vô số thiên tài địa bảo, việc các tu sĩ tranh giành những bảo vật này thường là không thể tránh khỏi, tu sĩ có tu vi cao thâm, có thể san bằng một ngọn núi khổng lồ, hủy diệt một lượng lớn sinh vật chỉ bằng một cái giơ tay nhấc chân.
Mà cái quy định này cũng là vì thế mà định. Lý do tại sao nó được lên kế hoạch nằm trong giới hạn tu vi Kim Đan trở xuống, cũng là kết quả của nhiều cuộc thảo luận khác nhau giữa những đại năng danh vọng trong Tu Tiên Giới.
Sở Huyên liếc nhìn qua, thấy Càn Nguyên Tông nơi có nữ chính Lạc Vũ Thường cùng Hạo Thiên Tông nơi một trong những nhân vật nam chính Tô Dật Nhiên thuộc về cũng đã có mặt.
Cách đó không xa, có một nhóm người mặc áo choàng đen, giữa ban ngày ban mặt, bọn họ tương đối đặc biệt so với những tu sĩ mặc trang phục sáng sủa khác đang ngồi trên chiếc ghế ốc gỗ đàn hương màu đỏ, bên cạnh một thuộc hạ đang cầm một chiếc ô màu đen che chắn cho hắn khỏi ánh nắng mặt trời, khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối, nhưng một đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Càn Nguyên Tông, không biết đang nhìn ai.
Sở Huyên vừa nhìn đã nhận ra đây chính là Âm Lê La của Âm La Tông.
Tuy nhiên, cách Âm La Tông vài dặm, có ba người có khí chất hắc ám giống Âm La Tông, điểm khác biệt là bọn họ mặc áo choàng đen, không che mặt, trong đó người cầm đầu mặc áo choàng gấm trên khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ vàng, thần bí khó lường, khí chất ung dung tao nhã, giống như vương hầu.
Người này tuy che mặt nhưng Sở Huyên vẫn biết hắn là ai.
Tiêu Mặc Trần thuộc Huyết Ma Tông, một trong những nhân vật nam chính.
Nếu ngươi hỏi nàng có bao nhiêu nhân vật nam chính trong Bí cảnh Bạch Hổ này, thì có sáu người xuất hiện, trong đó có hai người xuất hiện sau.
Vân Tử Khanh, Tô Dật Nhiên, Âm Lê La, Tiêu Mặc Trần, mà Bạch Bộ Ly sẽ không xuất hiện cho đến khi bí cảnh Bạch Hổ được mở ra, người cuối cùng, Sở Huyên dù không chú ý cũng không thể bỏ sót.
“Đó là ai?”
Một nữ đệ tử cùng tông môn bên cạnh hỏi, nhìn về hướng nữ đệ tử chỉ, một nam tử tuấn mỹ đến mức thiên nộ nhân oán đang đứng trên một thanh kiếm dài, hắn một thân một mình, lại có dung mạo hơn người nên hắn đặc biệt trở thành tâm điểm chú ý. (Thiên nộ nhân oán: người người oán trách; thiên hạ đều căm ghét)