Bên ngoài Thiên Nguyệt Thành, có một nơi có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ xếp dày đặc, những tảng đá sắp xếp không đều nhau, nhưng chúng hàm chứa một quy luật nhất định.
Sở Huyên đứng bên ngoài vòng tròn, nhìn vào bên trong, đây là một trận pháp bằng đá, được tu bổ dựa theo quy luật của các vì sao, nếu dựa theo quy luật, có thể tiến vào chợ đen được ẩn giấu.
Nàng biết cách vào trong, nhưng nàng không vội, mà trước hết nên cải trang, trang phục lúc trước giả làm lão nhân lưng gù, nàng đã quên vứt đi, hiện tại chúng lại có ích.
Sau đó, nàng bôi vài vết bùn đen lên mặt rồi bước vào trong. Phì nương tử đó không phải dạng béo bình thường, không thể kéo nổi mụ ta nên nàng phải dùng đến Ngũ Chỉ Hoàn để đỡ mụ ta lên.
Đại đa số chợ đen cơ hồ đều giống nhau, chúng được quản lý bởi những người có bối cảnh hùng hậu và là nơi tốt để mua bán một số thứ mờ ám hoặc thuê kẻ gϊếŧ người.
Những gì nàng nhìn thấy khi bước vào là một con phố nằm trong rừng, có rất nhiều quầy hàng ở hai bên đường, mỗi quầy hàng cách nhau vài dặm, phía trước cổng chợ là những cây đại thụ, trên những nhánh cây được treo những chiếc đèn l*иg mờ ảo.
Các chợ đen đều giống nhau, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày và rất khó nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời.
Nàng thuê một gian hàng và treo một tấm bảng ghi:
Đi qua đừng bỏ lỡ! Tu sĩ Trúc Cơ có thể dùng lô đỉnh cũng có thể làm nô dịch, khi cần thiết cũng có thể sinh con, chắc giá một trăm khối linh thạch trung phẩm, đảm bảo chất lượng, nếu giả đền mười!
Phì nương tử đang dựa vào khối đá bên cạnh, việc buôn bán này quá lạnh lùng, nên nàng đặc biệt chải chuốt cho Phì nương tử nhưng vì không có đồ trang điểm nên chỉ có mái tóc là được tạo hình phù hợp với khuôn mặt của mụ, nàng sợ có người nhận ra nên dùng khăn lụa che khuôn mặt mụ lại, chỉ để lộ một đôi mắt nhắm nghiền.
Những người bán hàng bên cạnh đều nhìn nàng rồi nhìn tấm bảng, nhưng họ không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ thấu hiểu.
Những người có thể lui tới chợ đen này cũng không phải là những người đơn giản, càng không phải là người nhiều chuyện, đôi khi phải ngậm miệng nếu muốn giữ cái mạng.
Ở đây không có nhiều quầy hàng, hầu hết đều yên tĩnh, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Sở Huyên cũng không vội, tuy rằng Phì nương tử tướng mạo không đẹp, nhưng có ưu thế ở tu vi, dùng làm lô đỉnh để tăng tu vi, trên phương diện này cũng là một con hàng tốt, để nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất chờ đợi người mua tới.
Đúng như dự đoán, trong vòng mười lăm phút, có người xuất hiện ở quầy hàng của nàng.
Sở Huyên nhìn qua, liền thấy đó là một nam nhân, hắn cũng mập mạp, lấy ra một cái túi ném cho Sở Huyên, liền ôm Phì nương tử đi.
Sở Huyên cầm cái túi lên tay khá nặng, thực sự có một trăm khối linh thạch trung phẩm, nàng lập tức kinh ngạc, trên bảng nàng để một trăm khối linh thạch trung phẩm cũng là tùy tiện viết lên, nàng đoán ở đây nhất định có người biết giá nên mới trực tiếp ném một trăm khối linh thạch trung phẩm cho nàng.
Nàng nhìn bóng lưng của đối phương thì thấy người đó đang vội vã rời đi, như đang lao đi đầu thai vậy.
Sở Huyên thở dài, nam nhân này thật hào phóng!
Nàng cất chiếc túi trên tay, đứng dậy rời đi, hôm nay nàng kiếm được rất nhiều tiền!
Nàng không đi đến lối vào ban đầu mà đi đến lối ra dẫn đến Thiên Nguyệt Thành, nếu nàng có được số linh thạch lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn trộm nàng.
Nàng đi thẳng về hướng ngược lại, khi đến gần lối ra thì bị một người chặn lại.
Nàng cả kinh, chẳng lẽ có người đến cướp nhanh như vậy sao?
Lập tức toàn thân cảnh giác, Ngũ Chỉ Hoàn xoay tròn giữa lòng bàn tay.
Người đến nhận thấy sự thù địch của nàng, nhưng hắn ta cười hắc hắc và nói với nụ cười thân thiện: “Vị đạo hữu này, ngươi hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Ta không có ác ý.”
Sở Huyên nhướng mày nhìn hắn, hắn là một lão nhân mặc quần áo rách rưới, làn da đen nhánh, cười lộ ra một bộ răng đen, nhưng vẻ mặt trông thực sự vô hại.
“Ta chỉ muốn bán người cho ngươi, không phải ngươi làm nghề này sao? Nhìn đi, ta có thứ cho ngươi xem?”