Nàng vung tay lên, Ngũ Chỉ Hoàn lao ra, hướng ánh sáng xanh đánh tới.
Đột nhiên, giữa hai bên lóe lên tia lửa điện, phát ra tiếng va chạm.
Định Linh Châm bị đánh bay ra xa vài mét, Ngũ Chỉ Hoàn rung lên dữ dội rồi quay trở lại tay nàng.
Phì nương tử không bỏ cuộc, dùng ngân châm tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng Sở Huyên cũng hết lần này đến lần khác chặn lại.
Sắc mặt Phì nương tử tái mét, pháp bảo không ngờ quá lợi hại, mấy lần đυ.ng phải Định Linh Châm nhưng tốc độ vẫn không thay đổi.
Nhưng mụ vẫn không thu tay, nhất định phải có được kiện pháp bảo này!
Mụ duỗi hai ngón tay phải của mình ra và chạm vào mi tâm, đôi mắt đột nhiên sáng lên, một luồng khí tức quỷ dị kỳ lạ tán ra.
Sắc mặt Sở Huyên hơi thay đổi, nàng cảm thấy choáng váng, cơ thể nặng trĩu, mơ màng buồn ngủ.
Phì nương tử nhân cơ hội này, một viên châu màu vàng giữa mi tâm bay ra, lơ lửng ở phía trước mặt.
Luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ trong hai mắt mụ phóng ra, nhập vào viên châu rồi xuyên qua viên châu, hướng thẳng vào mắt Sở Huyên.
Trái tim Sở Huyên thắt lại, nàng không biết tại sao lại cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, trong cơ thể nàng dường như có thứ gì đó không thể giải thích được, đang khuấy động.
Giữa mi tâm của nàng đột nhiên tỏa hòa quang, Ngũ Chỉ Hoàn lao ra chắn trước mặt nàng, bốn chiếc trong số đó lao về phía Phì nương tử, chúng đột nhiên lớn dần lên trước khi Phì nương tử kịp phản ứng, quấn chặt lấy cơ thể mập mạp của mụ.
Phì nương tử lập tức không thể động đậy, ngã xuống đất, viên châu màu vàng không còn bị đôi mắt mụ khống chế, liền rơi xuống đất. Nhưng mụ vẫn có cách, dù cơ thể bị khống chế nhưng vẫn có thể điều khiển được Định Linh Châm.
Định Linh Châm được mụ thúc dục bay về phía Sở Huyên.
Sở Huyên đột nhiên dừng lại, siết chặt chiếc vòng buộc trên người mụ, Phì nương tử lập tức gào lên một tiếng, Định Linh Châm dừng lại giữa không trung, rơi xuống đất.
Ngũ Chỉ Hoàn này thực sự hữu ích!
Nàng tiến lên vài bước nhặt Đinh Linh Châm lên, ngân châm này khá nguy hiểm, nó thực sự có thể làm chậm tốc độ công kích của pháp bảo, viên châu màu vàng cũng không kém nó, nàng dùng tay kia nhặt viên châu lên, không nói lời nào, cầm Định Linh Châm đâm vào viên châu.
Ngay lập tức, tiếng chửi rủa đau lòng của Phì nương tử vang lên: “Nha đầu thúi! Ngươi dừng tay lại cho ta!”
Sở Huyên giả vờ như không nghe thấy, cho đến khi nhìn thấy viên châu màu vàng bị tách làm hai, nàng mới cầm Định Linh Châm đi về phía Phì nương tử.
Phì nương tử vẻ mặt kinh hãi nhìn Sở Huyên không nói lời nào, liền đâm vào huyệt đạo trên eo mụ.
“Ngươi làm sao biết được?” Mụ kinh ngạc, huyệt đạo phong bế linh khí này không dễ tìm được, làm sao một nha đầu thúi như nàng có thể tìm được.
Sở Huyên không để ý tới vẻ mặt của mụ, có lẽ là do sử dụng đan Tẩy Tủy, nên trí nhớ của nàng tốt đến khó hiểu, ngày hôm đó, lần đầu tiên bị đâm, nàng có thể nhớ được vị trí mà Phì nương tử đã đâm nàng.
Tuy nhiên, nếu không có tác dụng, nàng có thể tiếp tục đâm thêm lần nữa, luôn có một huyệt đạo tác động vào.
Nàng không nói nhiều, dùng một lòng bàn tay đánh Phì nương tử bất tỉnh, sau đó điều khiển tay Phì nương tử thọc vào túi Càn Khôn.
Lấy ra mấy khối linh thạch trung phẩm, một trăm khối linh thạch hạ phẩm và những thứ linh tinh khác, không có thứ nào hữu dụng.
Nàng đang sầu vì không có linh thạch! Giờ linh thạch lại tới tay.
Sau đó nàng thu hồi Ngũ Chỉ Hoàn rồi rời đi.
Nhưng đi được mấy bước, nàng lại nghĩ, cứ như vậy mà bỏ qua cho Phì nương tử thì quá tiện nghi cho mụ không?
Những cú đá nàng nhận trước đó, đến bây giờ vẫn còn đau đớn.
Nàng cảm thấy chưa hết giận, liền quay lại.
Túm lấy tóc Phì nương tử rồi đi về hướng Phì nương tử đã đi trước đó.
Đã đọc qua tiểu thuyết, nhưng lúc đầu nàng cũng không nghĩ tới, lối vào bí mật dẫn tới chợ đen ngay bên ngoài Thiên Nguyệt Thành.