Nàng không dám dừng lại lâu hơn nên lập tức sử dụng Tật Phong Phù tiếp tục bỏ trốn thật xa.
Nhưng nàng vừa chạy không bao lâu, một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm lấy đỉnh đầu, cơ thể nặng nề, toàn thân run lên, nàng cảm thấy có chút đứng không vững, ngay cả việc hô hấp bằng mũi miệng cũng trở nên khó khăn.
Khí tức này rất hung bạo, xen lẫn sát khí dâng trào mãnh liệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, tóc nàng bị túm lấy, kéo về phía sau, bàn tay mạnh mẽ ném nàng ra xa.
Nàng va vào một cái cây lớn, đau đến mức mắt xuất hiện những ngôi sao!
“Lá gan ngươi cũng không nhỏ! Rơi vào tay ta mà còn có ý nghĩ chạy trốn?” Phì nương tử chuẩn bị tát nàng một cái thật mạnh, chợt nghĩ, nàng dựa vào khuôn mặt này để kiếm tiền, cái tát sắp giáng xuống liền chuyển sang kéo tóc Sở Huyên.
Mụ ta nâng khuôn mặt nàng lên kiểm tra lại, thấy không bị biến dạng, mụ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút ghen tị.
Lớn lên xinh đẹp thì thế nào, cũng chỉ là một thứ rác rưởi để nam nhân trút giận!
Mụ ta bất mãn đứng dậy đá vào bụng Sở Huyên mấy cái, như thể Sở Huyên đã gϊếŧ người, mỗi cú đá sau đều mạnh hơn cú đá trước, sợ nàng xảy ra chuyện, nên mụ ta mới dừng động tác lại, sau đó không chút thương xót, mà túm lấy tóc Sở Huyên kéo đi.
Từ trước đến giờ, Sở Huyên chưa bao giờ bị đánh đập dã man như vậy? Cơn đau đớn khiến nàng tức giận!
Ngũ Chỉ Hoàn lao ra một cái vèo, lao tới tấn công Phì nương tử, đúng ý nghĩ cá chết, lưới rách!
Phì nương tử không ngờ nàng lại có chiêu phía sau, nhưng với tu vi Trúc Cơ Kỳ, mụ ta đã phản ứng kịp thời và né tránh.
Khi một người cực kỳ tức giận, thì sẽ bùng nổ, Sở Huyên thành công bạo phát vũ trụ nhỏ của mình, Ngũ Chỉ Hoàn liên tiếp tấn công Phì nương tử theo các hướng khác nhau.
Có thể nói, Sở Huyên đã đánh giá quá cao Phì nương tử, lúc đầu Phì nương tử còn né tránh được mấy lần, nhưng càng về sau không còn bắt kịp tốc độ của Ngũ Chỉ Hoàn, pháp khí phòng ngự mạnh nhất trên người mụ ta đã bị đánh bại, trong nháy mắt, mụ ta bị đánh văng ra ngoài vài mét.
Sở Huyên nhìn thấy một màn này, thiết nghĩ tu vi Trúc Cơ này chẳng lẽ là hàng nhập khẩu lậu sao?
Không nghĩ tới, Ngũ Chỉ Hoàn của nàng là một pháp bảo có thể đối kháng lại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, khi tu vi nàng đạt tới Tẩy Tủy Kỳ, uy năng của Ngũ Chỉ Hoàn cũng tự nhiên tăng lên.
Phì nương tử bị đánh bay không khỏi giật mình, lúc này trong lòng không dám coi thường Sở Huyên, mụ ta kinh hãi nhìn chằm chằm Ngũ Chỉ Hoàn mà Sở Huyên thu lại, ngưng tụ thành một quả cầu.
Đây là một kiện pháp bảo, là một kiện pháp bảo vô cùng lợi hại!
Ánh mắt mụ ta chứa đầy sự sợ hãi, trong đó còn lộ ra sự tham lam.
Nữ tử trước mặt có tu vi chỉ là Tẩy Tủy Kỳ, thứ duy nhất có thể đả thương mụ chính là pháp bảo trong tay nàng, tại sao mụ không đánh cược, đem nữ tử trước mặt gϊếŧ chết, pháp bảo lợi hại này sẽ thuộc về mụ?
Càng nghĩ mụ ta càng cảm thấy đây là một ý kiến
hay, nếu có pháp bảo này, mụ không còn phải buôn bán tu sĩ nữa, đây là một công việc bạc bẽo, nhưng mụ vẫn phải cười vui vẻ.
Nếu có được pháp bảo này, mụ có thể nghĩ ra những cách khác để kiếm sống!
Với suy nghĩ này, mụ xuất ra một cây ngân châm màu xanh lam, cây châm này là một kiện pháp khí cực phẩm, được gọi là Đinh Linh Châm, nó có thể làm chậm dòng chảy của linh khí, nếu chạm vào đan điền, nó có thể bị phá hủy trực tiếp, khiến linh khí không thể ngưng tụ được.
Trước đây mụ chỉ châm vào huyệt đạo của các nàng để phong bế linh khí, nhưng bây giờ đã đến lúc nó phát huy tác dụng thực sự!
Sở Huyên không biết Phì nương tử đang suy nghĩ cái gì, tuy nàng đả thương Phì nương tử, nhưng nàng cũng không dám xem nhẹ đối phương, đồng thời cũng không ngừng ngưng tụ linh khí.
Đột nhiên, có một tia sáng xanh lóe lên, linh khí đang chảy xiết quanh cơ thể nàng chậm lại, Ngũ Chỉ Hoàn đang quay trong tay nàng cũng có xu hướng đình trệ.
Lông mày nàng giật giật, biết rõ nếu lúc này không ra tay, nàng sẽ là người chờ chết!