Gã đàn ông thiếu răng không phản đối, hắn ta mỉm cười khoe chiếc răng cửa bị mất rồi đánh xe ngựa sang hướng bên kia mà đi.
Đêm lạnh như nước, nơi này là một mảnh hoang vu tối tăm, vầng trăng sáng vừa xuất hiện ở phía chân trời, Sở Huyên không biết vì sao hai người bọn họ lại đột nhiên tách ra, nhưng đối với nàng mà nói, đây là một tin tức tốt.
Vừa rồi khi Phì nương tử vác nàng ra khỏi xe ngựa, giọng nói của hệ thống vang lên, nói cho nàng biết linh khí của nàng đang khôi phục.
Nàng trong lòng kinh hỉ, cũng không suy nghĩ hệ thống như thế nào làm được, nàng ngưng thần vận chuyển linh khí trong cơ thể, cảm thấy một huyệt đạo nào đó trong cơ thể mình đã được mở ra, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu được đối phương làm thế nào phong bế linh khí của nàng, kỳ thật, có một loại thủ pháp điểm huyệt đặc thù có thể phong bế linh khí của tu sĩ, nhưng nó có nhiều mặt hạn chế, chỉ hữu dụng đối với những tu sĩ có tu vi thấp.
Nàng xoay chiếc Ngũ Chỉ Hoàn, nó biến thành sợi mỏng như sợi tóc từ từ cắt sợi dây buộc trên người nàng.
Phì nương tử vác nàng hướng về chỗ tối tăm, không phát hiện Sở Huyên có điểm bất thường, bước chân đi lại vững vàng, tốc độ cực nhanh, nhất định là được trang bị phù lục.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đi được hơn chục dặm, Phì nương tử từ xa nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt chiếu rọi trước mặt, vẻ mặt vui vẻ, bước chân cũng có phần nhanh hơn, nếu cuộc mua bán lần này thành công, nàng nhất định mua một kiện linh khí có phẩm chất tốt, mặc dù đã đạt đến trình độ tu vi này nhưng vẫn không thể ngự khí phi hành (bay bằng vũ khí), chính nàng cũng cảm thấy thực mất mặt.
Tu sĩ có tu vi đạt tới Trúc Cơ Kỳ liền có thể ngự khí phi hành, nàng đã đạt Trúc Cơ đại thành mấy chục năm rồi, nhưng vẫn chưa có linh khí nào có phẩm chất tốt, yêu cầu của nàng không cao, không cần pháp bảo, chỉ cần linh khí có phẩm chất tốt là đủ, tuy nhiên, nếu là pháp bảo thì càng tốt!
Sở Huyên nhìn thấy dáng vẻ dị thường của Phì nương tử, thấy nàng ta tăng tốc nhanh hơn, tưởng rằng đích đến của bọn họ đang đến gần.
Sở Huyên nhíu mày, không biết trên người mình được buộc bằng sợi dây gì, Ngũ Chỉ Hoàn mỏng như sợi tóc coi như sắc bén nhưng lại không thể cắt đứt ngay được.
Lúc này, nàng tự nhủ không nên vội vàng, tu tiên tu tính, đôi khi cần phải trau dồi khả năng ứng phó trước nguy cơ.
Khi Ngũ Chỉ Hoàn đang cắt dây, nàng chuyển động tâm tư, tiện đà tu luyện Hóa Ảnh Độn.
Đây là kế hoạch trốn thoát tốt nhất của nàng một khi sợi dây bị đứt, nàng sẽ sử dụng tầng thứ nhất của Hóa Ảnh Độn để trốn thoát.
Đây là một ý tưởng bất đắc dĩ, nhưng không có biện pháp nào khác nếu nàng có thể làm điều này mà không cần dùng đến nắm đấm thì tại sao phải chịu đựng sự va chạm trực diện?
Tầng thứ nhất của Hóa Ảnh Độn không dễ, cũng không khó, dưới tình huống như vậy, nàng đã ép năng lực lĩnh ngộ trong đầu mình phát huy đến cực hạn, lặp đi lặp lại, không có chỗ cho sai sót.
Trong một thời gian ngắn ngủi, nàng đã ngộ ra một số điều.
Ngũ Chỉ Hoàn cũng không phụ kỳ vọng, cắt đứt sợi dây trên người nàng, sau đó nàng lập tức nhảy lên, thân hình lắc lư hư ảnh nhoáng một cái liền chạy sâu vào khu rừng rậm như một cơn gió.
Phì nương tử gần như không thể phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, Sở Huyên biến mất sau lưng nàng.
Sau đó nàng ta định thần lại, sắc mặt tối sầm, lập tức buông ra thần thức tìm kiếm khu vực xung quanh.
Tung tích của Sở Huyên rất nhanh bị phát hiện, nàng ta nghĩ trong lòng rằng nữ tử này chắc chắn đã mở huyệt đạo phong ấn linh khí và lợi dụng phù lục thoát thân để trốn thoát.
Chỉ là một tu sĩ có tu vi Tẩy Tủy thì có thể có độn pháp cao cấp nào?
Bằng không, cũng sẽ không chạy ra ngoài mấy chục dặm.
Cách đó mấy chục dặm, Sở Huyên toát mồ hôi lạnh, nàng không ngờ rằng Hóa Ảnh Độn lại tiêu hao nhiều linh khí như vậy, chỉ trong một hơi thở là có thể tiêu hao gần hết linh khí của nàng, nếu chạy vài dặm, linh khí của nàng sẽ cạn kiệt.