Sở Huyên giật mình, tưởng rằng Âm Lê La đã tỉnh, khi nàng quay lại, thấy Âm Lê La chỉ hừ một tiếng trong vô thức.
Nàng thở ra và tiếp tục, nhưng con dao rơi xuống ao, vô tình rơi trúng chỗ đó.
Khi nhìn nó, sắc mặt nàng trở nên đau khổ, so với khóc còn khó coi hơn.
Để lấy được dao, nàng phải thò tay vào lấy nhưng nàng sẽ phải va chạm vào cái đó của Âm Lê La.
Vào lúc này, nàng thậm chí còn không nhận ra, nàng đang nhìn chằm chằm vào thứ riêng tư của Âm Lê La một lúc lâu.
Khi định thần lại, nàng nhận ra điều gì đó và lập tức di chuyển ánh mắt.
Nhưng lúc vừa chuyển ánh mắt, lại thiếu chút nữa làm nàng hồn phi phách tán, không biết từ khi nào, Âm Lê La đã mở hai mắt, đang nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, cả hai đều không nói một lời nào, nhưng Sở Huyên lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, tuy Âm Lê La đang nhìn nàng nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
Sở Huyên giật mình, cũng nhẹ nhàng thở ra, ảo não vung tay lên, đánh Âm Lê La bất tỉnh.
Làm bà đây sợ chết khϊếp! Nàng vỗ nhẹ vào ngực mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Kế hoạch hiện tại là nhanh chóng lấy được gân rồng, nhưng nàng thực sự không muốn động tay vào, đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nhìn tay phải của mình đang tựa vào mép ao.
Lập tức, mắt nàng sáng lên, Ngũ Chỉ Hoàn có thể biến to hoặc nhỏ, độ dày cũng có thể thay đổi, sao nàng không thử với Ngũ Chỉ Hoàn?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nàng đeo Ngũ Chỉ Hoàn vào năm ngón tay, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt nàng, đem nó thu nhỏ thành một sợi tóc mỏng manh, nhỏ hơn một xíu so với Dương Nhãn Khuyên làm bằng gân rồng, sau đó điều khiển nó hướng tới chỗ cái đó của Âm Lê La.
Dương Nhãn Khuyên cũng có thể to ra nhỏ lại nhưng do bị Yêu Hoàng gia tăng phù chú lên Âm Lê La cho nên rất khó lấy, nàng cũng không hoàn toàn chắc chắn nên chỉ tập trung khống chế, đặt nó vào phía trong của Dương Nhãn Khuyên, rồi từ từ phóng to, phóng to chiếc nhẫn cùng Dương Nhãn Khuyên ra...rồi từ từ di chuyển ra khỏi cái đó của Âm Lê La.
Cho đến khi cầm nó trên tay, nàng mới ngạc nhiên vì có thể lấy đơn giản như vậy, nàng tự hỏi, liệu mục đích luyện chế Ngũ Chỉ Hoàn để dùng cho việc lấy Dương Nhãn Khuyên không?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu nàng, tiếp đó, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Âm Lê La trong ao vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt của hắn đã được cải thiện ngay khi Dương Nhãn Khuyên được loại bỏ, sự khó chịu trong cơ thể hắn ngay lập tức biến mất, hắn không còn phải chịu đựng sự phát tác của phù chú nữa.
Trong Yêu giới, một đôi mắt màu xanh lam đột nhiên mở ra, nhưng trong chốc lát, nheo mắt lại, môi đen hơi nhếch lên: “Thế mà lại tháo ra được...”
“Lợi hại, La của ta…”
Sở Huyên một đường phi nước đại, lợi dụng Tật Phong Phù để đến một ngôi làng, nàng hít một hơi rồi nghĩ đến việc luyện chế ngọc bội Diệu Linh Thanh Liên.
Nhưng phải đến khi nàng lấy ra ngọc bội Diêu Linh Thanh Liên, nàng mới nhận ra mình không có đỉnh luyện đan.
Nàng cảm thấy một trận ảo não, lấy bản đồ Đông Châu từ trong túi Càn Khôn ra.
Nàng sẽ không đến Thiên Thủy Quận, vì vậy nàng sẽ đến thành trì tiếp theo nơi các tu sĩ có thể ra vào.
Theo bản đồ, không có nơi nào trong bán kính vài trăm thậm chí hàng ngàn dặm, nơi gần nhất phải mất ít nhất nửa tháng đường đi.
Sau khi cân nhắc, nàng vẫn chọn đi đến nơi tiếp theo.
Nửa tháng sau, bên trong một ngôi chùa, ngôi chùa này được gọi là chùa Đan Dương, được xây dựng trên một đỉnh núi cao hơn 10.000 mét, được bao phủ bởi mây khói, được xây dựng để thuận tiện cho các tu sĩ đi lại.
Đông Châu nằm trong một khu vực rộng lớn, không phải nơi nào tu sĩ cũng có thể tự tiện ra vào.
Lúc Sở Huyên đến, nàng còn có thể nhìn thấy mấy vị tu sĩ trẻ tuổi đi tới đi lui, phần lớn đều có tiên khí, ánh mắt nhìn thẳng, tới lui như gió.
Sở Huyên ghen tị với những người có thể ngự kiếm phi hành, nàng gần như leo lên bằng Tật Phong Phù, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng những độ cao hơn 10.000 mét, nàng bắt đầu kiệt sức và thở hổn hển.