Bên trong chùa, có một số tu sĩ đang ngồi dưới đất dựng quầy bán hàng.
Thật yên tĩnh, thanh bình, không có gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay rắc rối.
Một số tu sĩ đang hỏi thăm về các mặt hàng trên quầy hàng hoặc đang thảo luận về giá cả, giọng nói tuy trầm nhưng lại rất yên tĩnh.
Quán hàng không có nhiều, Sở Huyên nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy một cái lô đỉnh cũ ở gian hàng trong cùng.
Đang lúc nàng đang cúi người nhặt lên kiểm tra thì có tiếng nói chuyện của vài người từ cửa chùa truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh trong chùa.
“... Lạc Vũ Thường, con tiện nhân này, một ngày nào đó ta sẽ khiến ả chết thảm!” Một giọng nữ the thé truyền vào tai Sở Huyên, tràn đầy tức giận và hung ác.
Sở Huyên không chú ý đến lời nói của người nữ tử, trong cuốn tiểu thuyết tu tiên này có rất nhiều người cư xử và nói năng ác độc, nhưng ba chữ “Lạc Vũ Thường” lại khiến nàng vô thức quay đầu nhìn về phía cửa quan sát.
Nàng nhìn thấy hai nữ tử đang đi về phía ngôi chùa, nữ tử đang nói chuyện mặc một chiếc áo màu hồng với phần eo thon đẹp và một mặt dây chuyền ngọc bích tua rua màu trắng trên eo, lắc lư khi nàng bước đi.
Nữ tử này dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mặt hung ác, khiến nhan sắc bị giảm đi rất nhiều.
Một nữ tử khác bên cạnh mặc váy xanh lá cây, tay áo trắng nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu khuyên nhủ: “Lâm sư tỷ hà tất gì phải tức giận? Đừng tức giận như vậy, một nữ tử độc ác như Lạc Vũ Thường sớm muộn gì cũng sẽ có người xử lý.” Vừa nói, đôi mắt hơi chuyển động, nàng ta tiến đến gần nữ tử được gọi là sư tỷ, thấp giọng nói gì đó.
Sở Huyên đã thu hồi ánh mắt từ lâu, tai nàng giật giật khi nghe thấy ba chữ “Lâm sư tỷ”.
Trong tiểu thuyết, nữ tử được gọi là Lâm sư tỷ mà Sở Huyên có thể nghĩ đến chính là nữ nhi của sư phụ Lạc Vũ Thường, nữ phụ độc ác tên Lâm Diệu Đồng.
Nữ tử này có thể nói là cực kỳ độc ác, ghen tuông và hẹp hòi, nhỏ như lỗ kim, vì gặp trở ngại ở sư phụ, Lạc Vũ Thường đã nhịn hết lần này đến lần khác và thường xuyên bị hành hạ ở nơi bí mật.
Nữ tử còn lại, chính là người đã đưa ra lời khuyên cho Lâm Diệu Đồng, nàng ta độc ác không kém Lâm Diệu Đồng, nàng ta có nhiều ý tưởng độc ác và nghĩ ra hầu hết các thủ đoạn gây bất lợi cho Lạc Vũ Thường, vì ăn nói thô lỗ với Lạc Vũ Thường nên bị Lạc Vũ Thường tát một cái, từ đó đến nay vẫn ôm mối hận, bất quá, người này không sống được bao lâu nên khi đọc qua, Sở Huyên cũng không nhớ tên.
Lâm Diệu Đồng nghe xong, hai mắt sáng lên, gật đầu cảm kích, sau đó hai người đi đến sân sau của chùa Đan Dương.
Sân sau của chùa Đan Dương đặc biệt mở ra một số địa điểm cho các tu sĩ tu luyện.
Hầu hết các tu sĩ đều cảm thấy an tâm khi tu luyện ở đây, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng.
Sở dĩ bọn họ cảm thấy an tâm vì điều đó là vì chủ nhân đằng sau chùa Đan Dương.
Gia tộc họ Bạch.
Cách nơi này mấy vạn dặm, có một tòa thành Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt Bạch gia chiếm cứ ở trong thành này, gia thế lâu đời và thực lực cường hãn khá có uy danh trong Tu Tiên Giới, không thua kém gì sáu đại tông môn Thượng Huyền Môn.
Đây cũng là lý do Sở Huyên tới chùa Đan Dương.
Nàng muốn bế quan, nàng phải tìm một nơi an toàn.
Chùa Đan Dương là một lựa chọn tốt cho nàng.
Nàng gác lại một số thứ mình có và không có, hỏi giá lô đỉnh rồi đưa cho chủ quầy mười khối linh thạch hạ phẩm.
Sau đó nàng đi đến sân sau của chùa Đan Dương, giao năm viên linh thạch hạ phẩm và thuê một gian phòng ở nơi hẻo lánh.
Sau ngần ấy thời gian, linh thạch trên người nàng không còn lại bao nhiêu, trong lòng thầm thở dài, không những phải tranh thủ thời gian tu luyện mà còn phải kiếm tiền.
Haizzz, tiền tài là vật ngoài thân, nó không phải là tất cả...
Nhưng không thể không có tiền!