Nam tử cao gầy rất bất mãn khi bị mắng: “Mỗi khi đi ị, không phải là ngươi nói với giọng như vậy sao! Hơn nữa, ngươi cũng có phần trong chuyện này, nếu ngươi không bị đau bụng cần phải xử lý, thì làm sao cho người khác cơ hội?”
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ở cửa có động tĩnh, lão nhân lưng gù nhìn về phía người vừa tới, hét lên: “Ai!”
“Tông chủ có lệnh, có việc muốn báo Lý Trường Phong, Lý sư thúc!” Sở Huyên đè xuống thanh âm, đặc biệt gọi tên Lý Trường Phong.
Trong tông môn chỉ có một số ít người biết tên Lý Trường Phong, vì vậy lão giả lưng gù vốn còn phòng ngự, lập tức thay đổi sắc mặt gật đầu cúi đầu nói: “Hóa ra là sư tỷ của tông môn chúng ta. Xin mời, xin mời!"
Sở Huyên khịt mũi lạnh lùng và kiêu ngạo, sau đó bước vào trong.
Lão già lưng gù và nam tử gầy gò nhìn theo nàng rời đi, mãi đến khi vào trong sân mới quay đầu lại: “Ngươi nói xem lần này tông chủ tìm sư phụ là có chuyện gì?”
Lý Trường Phong là sư đệ của tông chủ Âm La Tông, nên cũng được coi trọng cùng tin tưởng. Hắn thường giao mọi việc cho Lý Trường Phong, vì vậy Sở Huyên lợi dụng điều này để tránh bị nghi ngờ.
“Dù sao thì cũng không liên quan gì đến chúng ta! Đúng rồi, ngươi vừa mới nói gì, ngươi nói ta mỗi lần ị đều phát ra âm thanh như vậy? Âm thanh đó giống như âm thanh của nữ tử, nhưng ngươi lại khoe khoang về việc có vô số nữ tử… ”
Sau khi Sở Huyên rời đi, bọn họ còn đang cãi nhau, không biết rằng bản thân đã để người không nên vào.
Sở Huyên đi lại không bị cản trở, nàng lựa những nơi khuất và ít người để đi.
Cứ điểm này không lớn, có một khoảng sân và vài dãy nhà lợp ngói cũ, nhưng Sở Huyên biết rằng dưới sân có một căn phòng bí mật được ẩn giấu.
Đêm nay khá tốt, trăng tròn cao, cũng là ngày phù chú trên người Âm Lê La phát tác.
Chuyện này từ trước đến nay đều là bí mật, Âm Lê La chưa bao giờ nói qua cho ai biết, nó là sự sỉ nhục đến tận xương tủy, mỗi khi phát tác, Âm Lê La sẽ trốn vào một nơi bí mật, chịu đựng cho đến lúc hết tác dụng.
Sở Huyên đi dọc theo mấy dãy nhà lợp ngói, đi đến một gian phòng chứa đầy quan tài, bởi vì công pháp tu luyện của Âm La Tông, bọn họ không chỉ thích ở nơi môi trường âm u mà còn thích những thứ có tính âm giống như quan tài, mộ người chết, v.v... Những linh khí, pháp bảo mà bọn họ sử dụng cũng có thuộc tính như vậy.
Kỳ thật, gian phòng này nhìn từ bên ngoài vào chỉ là một cái linh đường, dường như chỗ này rất ít người lui tới.
Sở Huyên tiến nhập đặc biệt thuận lợi, vừa bước vào gian phòng, nàng đi về phía quan tài trong cùng, mở nắp, trên tay cầm cây nến, nhìn thấy một xác chết nằm bên trong, khuôn mặt xám xịt, đôi mắt trũng sâu, nàng nuốt khan một cái, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, di chuyển xác chết qua một bên, sau đó nàng dùng thẻ bài ấn vào thành quan tài giống như lúc tiến nhập vào cửa cứ điểm.
Khi ánh sáng lóe lên, giây tiếp theo nàng đã đứng trong một hành lang tối tăm.
Nàng đi vào bằng một lối vào khác, còn có một lối vào khác ở sảnh chính, nơi Âm Hoa đang canh giữ.
Trong tiểu thuyết không có mô tả chi tiết về tầng hầm này, chỉ nói rằng nó không quá tối và có mấy gian mật thất là chủ yếu.
Nàng đi đến một trong những gian mật thất và dễ dàng tìm thấy nơi Âm Lê La đang ở, đây là nơi lớn nhất trong số những gian mật thất.
Bên trong cánh cửa đá đóng kín, Sở Huyên có thể nghe rõ ràng tiếng rêи ɾỉ bị đè nén và khó chịu của Âm Lê La, trộn lẫn với tiếng nước.
Theo phán đoán của Sở Huyên, ước tính phù chú này mới phát tác cách đây không lâu, theo mô tả trong tiểu thuyết, nếu phù chú này phát huy tác dụng thực sự, sẽ khiến Âm Lê La đốt cháy du͙© vọиɠ và không nhận ra người thân của mình! Đoạn sau của cuốn tiểu thuyết có rất nhiều câu miêu tả, Sở Huyên nhớ không hết được.
Nhưng theo sự hiểu biết của nàng, Âm Lê La gần như có thể đập đầu vào tường!